Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:12
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chắc chắn là nàng đánh đủ mạnh, đánh thêm vài nữa, đảm bảo ngoan ngoãn, chẳng dám ý kiến gì nữa.

Khương Xuân kéo ghế xuống, còn cất tiếng gọi : “Món ăn sắp nguội , mau xuống ăn. Các món khác thì thôi, đừng để uổng mất đĩa lòng xào cay của .”

Nàng dứt lời, Chu thị lập tức cảm thấy buồn nôn, liền nôn khan một tiếng: “Ọe…”

Nơi thể ở thêm nữa.

, bà lập tức dậy, bước nhanh ngoài.

May mà ngoài Khương Xuân, những khác đều xuống, thấy liền vội vàng tiễn bà.

Khương Xuân đành lên, vài bước như việc qua loa, hòa lẫn trong đám .

Tiễn Chu thị xong, mới bàn.

Trang thị còn chu đáo dặn Bích Thúy mang chậu nước tới, giúp Tống Thời Âm rửa mặt, rửa sạch tay.

Sau đó bà đĩa lòng xào cay mặt với vẻ khó xử.

Thứ mà ăn , chỉ e sẽ khiến dày chút khó chịu.

nếu gắp một cách chê bai, ít nhiều cũng xem như đánh mặt của con dâu là Khương Xuân.

Trưởng tử mặt ở đây thì thôi, nhưng mất mặt thê tử mặt , chỉ e rằng trong lòng sẽ thoải mái.

lúc , bên tai vang lên giọng của trưởng tử: “Mẫu thử nếm món lòng xào cay xem, chắc chắn sẽ thất vọng.”

Khương Xuân cảm thấy Tống Thời An câu quá tự tin, dù thì ngay cả thời hiện đại cũng ai cũng thích ăn lòng lợn.

Thế nhưng Tống Thời An vẫn đầy tự tin.

Tống Thời Âm vốn là một kẻ sành ăn, mỗi khi thấy lòng lợn nấu chín thì chẳng màng sống chết, mỗi Khương Xuân nấu lòng, nàng đều ăn đến mức dầu mỡ chảy đầy miệng.

Điều chứng tỏ lòng lợn mà Khương Xuân quả thật ngon.

Huống chi, món lòng lợn xào cay còn dùng thêm loại “gia vị của phiên bang” mà nhị mang về, hương vị chắc chắn sẽ nâng lên một bậc.

Chỉ tiếc là bản quen ăn chay, thể ăn đồ mặn, bằng cũng thử xem món lòng lợn xào cay vị gì.

Tống Thời Âm rửa tay và mặt xong, liền phụ họa: “Đại bá mẫu, đại ca đúng, món lòng lợn xào cay ngon vô cùng, thử thì thật là thiệt thòi đấy!”

“Có món sơn hào hải vị gì mà các ngươi lượt khuyên thế!” Trang thị hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn dùng đũa gắp một miếng lòng lợn, chậm rãi đưa miệng.

Ngay lập tức, bà cay đến mức sặc một tiếng: “Khụ...”

Tuy nhiên, nhờ giáo dưỡng , bà vội nhổ miếng lòng lợn , mà miễn cưỡng nhai thêm vài .

Nhai qua nhai , đôi mày nhíu chặt dần dần giãn .

Thậm chí bà còn gắp thêm một đũa cơm đưa miệng.

Nuốt lòng lợn cùng với cơm xuống bụng, bà thậm chí chút luyến tiếc.

Rồi, ánh mắt của , bà dùng đũa gắp thêm một miếng lòng lợn nữa đưa miệng.

TBC

Tống Thời Âm bật ha hả: “Ta mà, ai thể thích món lòng lợn của đại tẩu!”

Khương Xuân: “...”

Ta thật cảm ơn ngươi vì tâng bốc , nhưng cần thiết .

Tống Thời Nguyệt, ăn lòng lợn tại Đan Quế Uyển chiều nay, cũng lên tiếng khuyên Thu thị: “Mẫu , cũng nên thử , tam tỷ dối , món lòng lợn của đại tẩu thật sự là...”

Chưa kịp hết, Thu thị nhanh chóng gắp một miếng lòng lợn nhét miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-248.html.]

Thu thị vốn là sành ăn, vì thế khi còn ở nhà đẻ học nấu ăn nghiêm túc, khi sa cơ thất thế còn bếp hai năm cho khác, tay nghề càng điêu luyện thêm vài phần.

Gặp món ăn mà bản từng nếm qua, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, bà nếm thử từ lâu, nhưng Âm tỷ nhi loạn mà trì hoãn.

Lòng lợn miệng, đôi mắt Thu thị lập tức sáng lên.

Chưa kịp nuốt miếng đầu tiên, bà gắp ngay miếng thứ hai đưa miệng.

Hai tỷ tỷ đều biểu hiện như , càng nổi bật sự uổng phí khi Ly thị bỏ mười lượng bạc để Khương Xuân dọn món lòng lợn xào cay , vì thế mà cãi to với con gái, còn chồng mỉa mai.

Sắc mặt nàng đen như đáy nồi.

Càng phiền là Khương Xuân còn bám theo đòi nợ: “Nhị thẩm, thẩm đừng quên là còn nợ con mười lượng bạc đấy nhé. Tuy rằng mười lượng bạc là nhiều, nhưng ai bảo con là đứa nghèo khổ xuất từ thôn quê chuyên g.i.ế.c lợn chứ?”

Ly thị lườm nàng một cái, cáu gắt : “Lát nữa sẽ sai mang đến cho ngươi.”

Khương Xuân vẫn chịu dừng , bụng” nhắc nhở: “Nhị thẩm, nhớ gửi cả lễ gặp mặt của con nữa nhé, tuy rằng con gấp, nhưng con sợ thẩm bận nhiều việc, sẽ quên mất chuyện . Đến khi lão thái thái hỏi, con nên thẩm che giấu đây?”

Ly thị tức phát điên, chịu sự tức giận của lão thái thái là chồng, giờ cháu dâu Khương Xuân cứ nhắc mãi đến lão thái thái mà đè ép, thật là đáng ghét!

Bà nghiến răng : “Biết , lát nữa ăn xong cơm tối sẽ sai mang đến cho ngươi.”

“Đa tạ nhị thẩm, nhị thẩm quả là yêu thương cháu dâu.” Khương Xuân mãn nguyện khen một câu, ngẩng đầu về phía Thu thị.

Thu thị nuốt miếng thức ăn trong miệng, tự giác : “Lễ gặp mặt bảo gói sẵn , chỉ chờ dùng xong bữa tối sẽ mang sang cho Xuân nương.”

Khương Xuân tươi : “Ôi chao, tam thẩm cũng thương .”

Nghĩ một lúc, nàng nhiệt tình nhắc nhở: “Nhị thẩm và tam thẩm đừng quên phần của nhị nhé, nếu con cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhận.”

Chuyện vốn , Ly thị và Thu thị là trưởng bối, cũng tiện lật lọng, đành đồng ý.

Chung Văn Cẩn cảm động vô cùng.

Nàng cảm thấy lúc thật sự suy nghĩ sai lầm, còn tìm đồng hương thời hiện đại để nương tựa, đồng hương nào với nàng hơn đại tẩu ?

Nàng đại tẩu là đủ .

“Cảm ơn đại tẩu nghĩ đến .” Nàng chân thành lời cảm tạ, đó dùng đũa gắp một miếng lòng xào cay cho miệng, ngay lập tức mắt nàng híp vì hạnh phúc.

Tống Thì Duệ thấy thế, cũng gắp một miếng lòng lợn cho miệng.

Chốc lát , lớn tiếng khen ngợi: “Tam chẳng sai, món lòng lợn xào cay quả nhiên ngon tuyệt.”

Tống Thời Âm đắc ý đến mức cằm sắp ngẩng lên trời: “Ta là ngon mà? Hừ, về ăn uống, các đều thể so với , căn bản chẳng đáng xếp ngang hàng.”

Ly thị thở dài: “Con là một tiểu nương tử, gọi là kẻ háu ăn, gì đáng tự hào ?”

Tống Thời Âm chậm rãi gắp một miếng thịt đầu lợn từ đĩa thịt kho lạnh bàn bát , chẳng hề để tâm đến lời của Ly thị.

Tiếng háu ăn tệ hơn cũng thể tệ hơn danh tiếng từng bán thanh lâu .

Nếu là đây, Tống Thời Âm dám coi thường nàng như thế, Ly thị chắc chắn mắng nàng một trận.

nghĩ đến chuyện đó, Tống Thời Âm đòi sống đòi chết, lão thái thái còn châm chọc mỉa mai, Ly thị cho rằng nhất nên khắt khe với nàng nữa.

Nếu chọc nàng phát điên, gọi lão thái thái đến nữa, thì phiền phức lớn.

Thế là, trong sự chịu đựng ấm ức của Ly thị, vui vẻ dùng xong bữa tối.

Ra khỏi chính viện, Chung Văn Cẩn liền rảo bước đến bên cạnh Khương Xuân, khoác tay nàng, nhỏ giọng : “Đại tẩu, dùng bạc mà tẩu đưa cho, đặt hàng một lô gương kính và đồng hồ bỏ túi từ thương nhân phiên bang.”

"Gương kính của phiên bang ở Đại Chu là hàng hiếm, còn đồng hồ quả quýt càng là vật giá nhưng thị trường, chúng hẳn sẽ kiếm một khoản lớn."

"Thế thì quá ." Khương Xuân bộ vui mừng phấn khởi, đó nghiêm túc hỏi: "Muội định bán thế nào?"

Loading...