Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:16
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quế Chi thấy chữ "lòng heo", trong lòng giật thót, nhịn một lúc lâu mà nhịn nổi, liền lớn gan bạo miệng : “Đại nãi nãi, đúng là buông tha lòng heo .”
Khương Xuân bật .
Mặc dù Quế Chi hiểu lầm, nghĩ rằng lạp xưởng là treo thẳng lòng heo lên phơi khô, nhưng lời nàng cũng sai.
Làm lạp xưởng chẳng cần đến vỏ lòng heo ?
Sao tính là buông tha lòng heo chứ?
Chẳng bao lâu , Quế Diệp từ phủ Trưởng công chúa Tân Thành cũng trở về, mang theo lễ đáp của Trưởng công chúa - một giỏ lớn đầy củ sen.
Khương Xuân ngạc nhiên nhướng mày: “Lại cả củ sen?”
Quế Diệp : “Hà ma ma bảo rằng đây là củ sen chở từ phương Nam về khi con thuyền vận chuyển hoa quả của phủ công chúa chạy qua sông kênh đóng băng, đưa cho lão thái thái dùng thử cho tươi mới.”
Khương Xuân suy nghĩ một lúc, bảo Quế Diệp dùng giỏ nhỏ lấy một giỏ, còn đem xuống đại trù phòng, tối nay thêm món cho trong phủ ăn.
Nàng tự tay xách giỏ nhỏ đó, dẫn theo Quế Chi và sáu gia đinh, xe ngựa đến Khương phủ phố Thăng Bình.
*
Khương phủ nhóm lò sưởi, ống khói ở góc đông nam của phòng phía đông đang từ từ bốc khói trắng.
Khương Hà và Trịnh Côn, một lò sưởi ở phòng đông, dùng lưới sắt nướng khoai môn; còn bàn sưởi ở gian thứ đông, cầm bút luyện chữ lớn.
Cảnh tượng như thể thời gian dừng , yên bình tĩnh lặng.
Khương Xuân đặt giỏ củ sen nhỏ lên bếp lò ở phòng đông, : “Người tặng củ sen tươi, mang một giỏ tới cho hai thưởng thức.”
Khương Hà khách sáo : "Giữ cho con rể ăn , còn mang qua đây gì?"
Khương Xuân đáp: "Trong nhà còn nhiều lắm, con rể của cha ăn cơm cũng đủ ."
Khương Hà lúc mới thôi.
Khương Xuân chạy tới bên lò sưởi, tươi : "Cha, khoai môn nướng chín ? Cho con gái một củ ."
"Con mèo tham ăn ." Khương Hà đùa cợt, lấy cây xiên sắt Khương Xuân đưa đó, xiên một củ khoai môn nướng, đưa cho nàng.
Khương Xuân thành thục bóc vỏ, cắn một miếng. Nàng nóng đến mức thổi phù phù, nhưng vẫn quên giơ ngón tay cái lên khen: "Cha, tay nghề tuyệt đỉnh, nướng ngon vô cùng!"
Khương Hà cũng khiêm tốn, ha ha: "Đương nhiên , cha năm nào đông đến cũng nướng khoai cho con, thành quen tay ."
Khương Xuân liên tục ăn ba củ khoai mới ngừng. Sau khi chuyện phiếm với Khương Hà một lúc, nàng bước gian đông để xem Trịnh Côn đang luyện chữ.
Trịnh Côn gãi đầu, ngượng ngùng : "Chữ của chỉ cái ngay ngắn, phong thái gì, để biểu chê ."
Khương Xuân hờn dỗi một câu: "Biểu ca chớ khiêm nhường, chữ ngay ngắn dễ , mới học như thì cảm nhận rõ lắm."
Trịnh Côn ngạc nhiên nhướn mày: "Biểu đang học chữ ?"
Chưa đợi Khương Xuân đáp, liền tiếp: "Biểu nay phận khác, theo nghĩ, nên học nhận mặt chữ, hơn nữa là học xem sổ sách, để tránh kẻ lừa dối."
Khương Xuân đáp: "Biểu phu của cũng y hệt như ."
Nàng ngừng một chút vui vẻ tiếp: "Phải , biểu ca, tin vui báo cho , cửa hàng của phu quân lấy , giấy tờ nhà cửa đều giao tay . Giờ chúng nên tính toán xem nên dùng những cửa hàng gì buôn bán mới ."
Trịnh Côn, ăn ở kinh thành suốt hai, ba tháng, liền rạng rỡ mặt mày: "Đây quả là tin mừng lớn."
Dù là ăn , nhưng thật những ngày cũng chẳng rảnh rỗi, vì gần Tây Thị nên thường xuyên dạo quanh đó.
Về việc nên loại buôn bán gì, ít ý kiến của riêng : "Ta thấy buôn bán vải vóc là , ai ai cũng cần mặc quần áo, mà kinh thành chuộng trang phục đẽ hơn ở Kỳ Châu phủ chúng nhiều, việc buôn bán vải vóc thể ăn lâu dài. Phương thức nhập hàng cũng đơn giản, thể tìm môi giới chuyên nghiệp giúp chúng nhập hàng, chỉ cần rõ chúng cần loại vải gì, họ sẽ tự tìm bán. Tuy nhiên, trả phí môi giới cho họ. Nếu trả phí môi giới, thì thể dò hỏi thông tin của các thuyền hàng, khi thuyền chở vải từ phương Nam cập bến ở bến cảng Thông Châu, lập tức tới đó. Không ít chủ hàng vì trả phí kho bãi nên sẽ chọn bán hàng ngay tại bến cảng, giá vải sẽ rẻ hơn tới hai phần so với giá bán qua môi giới. Mười phần thì tám, chín cửa hàng vải ở Tây Thị đều tranh thủ đến bến cảng để giành hàng."
Khương Xuân mà liên tục gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-250.html.]
Xem Trịnh Côn thực sự bỏ công sức, nắm bắt phần lớn những điều cốt yếu trong việc buôn bán .
Vì nguyên tác là một câu chuyện nữ chủ kiên cường, phần lớn các chương khi lên kinh thành đều tập trung việc Chung Văn Cẩn ăn buôn bán, nên Khương Xuân cũng tra cứu ít tài liệu về thành Biện Kinh thời Bắc Tống.
Không tra thì thôi, tra mới thấy kinh ngạc.
Không hề phóng đại khi , ngoại trừ việc các thiết hiện đại, thì thật sự Biện Kinh chẳng thua kém thời hiện đại là bao.
Những thứ như nhà thuê giá rẻ, gọi đồ ăn mang tới, thuê xe ngựa, nữ tử thi đấu sumo và cưỡi ngựa đánh cầu, mời kĩ nữ đến nhà biểu diễn, thậm chí bày hàng cửa cung, phi tần sai mua đồ ăn vặt, v.v., đều là chuyện thường tình.
Ngay cả nước rửa mặt buổi sáng cũng rao bán dọc phố.
Người Biện Kinh tự xưng là " kiêu căng áo lồng tay", ít nhà giàu chẳng thèm tự nấu nướng.
Bởi vì thương mại phát đạt, ăn ngoài còn rẻ hơn tự nấu trong nhà.
Rốt cuộc, nấu ăn thì cần bếp, mua đủ thứ nồi niêu xoong chảo, mua rau, mua thịt, mua gạo, mua gia vị, còn mua củi.
Điều quan trọng nhất là thuê hoặc mua một nữ đầu bếp về, chẳng lẽ để chính thê tử trong nhà tự xuống bếp nấu ăn ?
Thật thể thống gì.
Yến Kinh thành trong nguyên tác tham khảo nhiều tư liệu từ Biện Kinh, vì thế độ phồn hoa và "hiện đại" của nó thật bàn cãi.
Khương Xuân gật đầu : "Có thể lấy một cửa tiệm để việc buôn bán vải vóc."
Nàng suy nghĩ một lát, bảo: " mà sông bắt đầu đóng băng, thể tranh giành hàng hóa ở bến thuyền Thông Châu nữa, chỉ thể tìm Kinh tế giúp đỡ kết nối, mua ít hàng từ kho tích trữ về mà bán ."
Trịnh Côn đáp: "Ta cũng nghĩ như ."
TBC
Khương Xuân ngần ngại khen ngợi, giơ ngón tay cái lên với Trịnh Côn: "Cữu cữu bỏ tiền lớn gửi biểu ca học bản lĩnh, quả nhiên biểu ca tiến bộ ít."
Rồi nàng hỏi: "Biểu ca còn ý tưởng nào khác ? Tám gian tiệm, trong đó một gian hợp tác với tẩu tử ăn , còn bảy gian vẫn để trống."
Khương Xuân cũng ý định mở cả bảy gian tiệm đó.
Thứ nhất, nàng nhiều vốn như .
Trong tay nàng hiện chỉ một nghìn lượng bạc từ việc bán tiêu, chỉ đủ để nhập hàng cho hai gian tiệm.
Thứ hai, nàng cũng đủ .
Dĩ nhiên nàng thể mua thêm , nhưng mua cũng tốn tiền ?
Năm gian tiệm còn , nàng quyết định tạm thời cho thuê, kiếm chút tiền thuê.
Chờ đến khi trong tay thêm bạc, nàng nghĩ cách kinh doanh hơn, thu hồi mà tự kinh doanh.
Trịnh Côn gãi đầu : "Các nghề khác còn hiểu rõ, dám bừa."
Khương Xuân cũng ép, : "Có thể hiểu việc buôn bán vải vóc, biểu ca giỏi . Những việc còn , sẽ nghĩ tiếp."
Nàng rút chìa khóa từ trong túi tiền , đưa cho Trịnh Côn, dứt khoát : "Đây là chìa khóa của tiệm ở Tây Thị, đối diện ngay với Liêu Ký tửu lâu, biểu ca lúc rảnh thể đến xem, thiếu gì thì ghi , đó sẽ sai mua."
Trịnh Côn vui mừng : "Thật là tiệm ở Tây Thị, đây quả là quá , buôn bán vải vóc thì chẳng nơi nào thuận lợi bằng Tây Thị."
Tất nhiên, việc buôn bán vải vóc mà họ , chỉ là việc kinh doanh vải vóc bình thường, chủ yếu là vải bông, vải gai và vải thô.
Cũng bán lụa là, nhưng chỉ là loại lụa rẻ, vài lượng bạc một tấm.
Đối tượng chính là những dân bình thường ở Tây Thị.
Nhà giàu sẽ tới đây, họ trực tiếp đến Đông Thị.
Khương Xuân : "Phải ? Có cửa tiệm ở địa điểm như thế , dù việc buôn bán vải vóc của chúng kiếm nhiều tiền, cũng sẽ lỗ vốn."