Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:19
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Lão thái gia thật sự yêu thương cháu đích tôn Tống Thời An, tặng cho tám gian tiệm, ba gian ở Đông Thị, năm gian ở Tây Thị, đều là những địa điểm .

Tống Thời Duệ và Tống Thời Thiền cũng đều là cháu của ông, nhưng chẳng một chút gì.

Nếu , Chung Văn Cẩn cũng chẳng cần lo lắng mà vội vã kiếm tiền.

Tối qua, Khương Xuân bảo mang chìa khóa cửa hàng ở Đông Thị đến cho nàng, sáng nay tin nàng khỏi phủ.

Thật đúng là bận rộn hơn cả , cứ tưởng bận rộn suốt ngày!

bận rộn cũng , với tư cách là đầu tư (kim chủ) của nàng, nàng càng bận rộn, càng kiếm nhiều tiền.

*

Khương Xuân dạo bận rộn, hiếm khi về thăm nhà cha đẻ, Khương Hà sức giữ nàng ăn trưa.

Khương Xuân tất nhiên đồng ý.

Khương Hà nấu nướng, Trịnh Côn thì thể nấu ăn, nhưng tài nấu nướng chỉ ở mức bình thường, cũng tạm coi là ăn .

Thường ngày, họ Tây Thị mua thức ăn về.

Khương Xuân tự tay bếp xào hai món, sai đến tửu lâu Liêu Ký mua vài món ngon và một vò rượu, ba cùng dùng bữa.

Có câu "rượu lời ," Khương Hà khi uống rượu liền líu lưỡi : "Côn ca lo liệu cửa hàng cho con, chỉ còn cha ở nhà việc gì , cứ như kẻ ăn , vô tích sự."

Nghe giọng điệu của Khương Hà, dường như ông tìm việc gì đó để ?

Cha con họ từ đến nay gì đều thẳng, nên Khương Xuân liền trực tiếp hỏi: "Cha ý định gì, để con bàn xem ."

Khương Hà cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn một .

Một lát , ông mới chút thiếu tự tin mà : "Cha tiếp tục nghề mổ lợn bán thịt, con thấy ?"

Khương Xuân nghĩ ngợi liền đáp: "Có gì mà ? Cha thì cứ thôi."

Khương Hà năm nay mới ba mươi bảy tuổi, dù cho ở thời cổ đại, khi tuổi thọ thường ngắn, thì độ tuổi vẫn là lúc sức lực dồi dào.

Một đàn ông ở độ tuổi sung mãn, quen lụng vất vả, bắt ông ở nhà nhàn rỗi mãi cũng thoải mái.

Khương Hà bối rối : " cha sợ con mất mặt. Giờ con là thiếu phu nhân Tống gia, nếu cha g.i.ế.c lợn bán thịt, , e rằng sẽ chê con."

Khương Xuân lập tức cau mày, hừ lạnh: "Xem thử ai dám! Ai con, con sẽ đánh đó. Con xem thử, là miệng họ cứng nắm đ.ấ.m của con cứng hơn."

Khương Hà lườm nàng một cái, trách mắng: "Con chớ bậy! Giờ chúng đang ở kinh thành, cái xó thôn Đại Liễu Thụ nữa. Nơi , chỉ cần ném một hòn đá, năm trúng thì ba là xuất quyền quý. Con đừng để tính khí của dẫn dắt mà bậy. Nếu chọc nên chọc, con chịu thiệt cũng , nhưng liên lụy đến con rể, khiến nó mất mặt."

Khương Xuân ban đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc để dùng một hòn đá mà đập c.h.ế.t năm , chẳng lẽ hòn đá thực là một quả bóng bowling thành tinh?

TBC

Sau đó, nàng mới hì hì : "Cha cứ yên tâm, con chừng mực."

Không đánh thể nào, tới lúc cần đánh thì nàng vẫn sẽ đánh.

Sợ Khương Hà uống rượu nhiều quá sẽ trở thành nhảm, nàng vội vàng chuyển đề tài: "Cha định mở tiệm ở ? Tây Thị ? Đã ngắm cửa tiệm trống nào ? Nếu tiệm ý, con sẽ sai tìm Bao Đa Thính hỏi thăm xem liệu thể giúp thuê ."

Nàng sẽ lấy một tiệm của đưa cho Khương Hà dùng.

Dù miệng là đồ của Tống Thời An cũng là của , nhưng rốt cuộc vẫn khác.

Lấy tiệm nhà phu quân cho cha ruột sử dụng, chuyện thật sự hợp lý.

Khương Xuân mặt dày, chẳng để tâm đến những điều , nhạo cũng , chỉ cần lợi là . Khương Hà thì cần thể diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-251.html.]

Dù nàng chủ động đề xuất, ông cũng sẽ đồng ý.

Khương Hà , mắng: "Thuê tiệm ? Con đúng là mơ mộng. Chúng vất vả g.i.ế.c một con lợn, tổng cộng mới kiếm hơn một trăm văn tiền. Còn tiệm ở Tây Thị, ngay cả gian ở góc xa nhất, thuê đột tử trong tiệm, chủ tiệm giảm mấy phần tiền thuê, mà vẫn cần tám mươi tư lượng bạc mỗi năm. Chúng buôn bán nhỏ lẻ, thuê nổi?"

Khương Xuân thấy lý, nhịn mà gật đầu đồng tình.

Sau đó nàng hỏi: "Cha định bày quán ở Tây Thị ?"

Đường lát đá ở giữa Tây Thị cho phép bày quán, nhưng nộp tiền chỗ, mỗi ngày hai mươi văn tiền.

Khương Hà gật đầu đáp: "Phải, bày quán thì lắm, mỗi ngày hai mươi văn tiền, chúng trả nổi."

Ông trả lời gọn ghẽ như , hiển nhiên là tìm hiểu rõ từ .

Có lẽ ông suy tính chuyện từ lâu, chỉ vì sợ con gái mất mặt mà ngại dám .

Khương Xuân dứt khoát : "Bày quán cũng , cha thể bày quán cửa tiệm vải của chúng con, như cha và biểu ca cũng thể chăm sóc lẫn ."

Trịnh Côn lập tức : "Ý kiến của biểu thật , cữu cữu cứ bày quán cửa tiệm vải, chuyện gì con cũng thể giúp đỡ."

Ý của con gái và cháu trai, Khương Hà cũng từ chối, ông hể hả : "Được, thì bày quán cửa tiệm vải."

Còn nơi g.i.ế.c lợn...

E rằng thể là sân nhà , hàng xóm là những ăn buôn bán ở Tây Thị, dù dậy sớm cách mấy thì cũng thể dậy từ giờ Dần (3 giờ sáng).

Ngày nào cũng tiếng lợn kêu quấy rối giấc ngủ, sợ rằng láng giềng gần xa đều sẽ ý kiến với nhà họ Khương.

Khương Xuân tất nhiên cách giải quyết, nhưng mặt tỏ vẻ khó xử : "Cha , thuê nhà thì chỗ g.i.ế.c lợn ?"

Khương Hà liền bật : "Xuân nhi, con ? Ở Yến kinh chỗ mổ heo chuyên biệt. Chỉ cần trả chút tiền là thể đó g.i.ế.c mổ gia súc. Giết xong, cứ việc mang thịt và xương , rác rưởi dọn dẹp. Thật sự quá tiện lợi!"

Đây vốn là thiết lập trong nguyên tác, Khương Xuân dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng nàng vẫn ngạc nhiên mà : "Thật chỗ như ? Vậy quả thật tiện lợi hơn nhiều."

"Không chỉ thế ," Khương Hà tự đắc mà hất cằm lên, "ngay cả việc thu mua lợn, cũng chuyên nghiệp giúp lo liệu. Mỗi sáng đều mang lợn tới lò mổ, chỉ cần trả mười văn tiền công cho mỗi con lợn là ."

Ông còn đếm từng ngón tay mà tính toán cho Khương Xuân: "Dù mỗi ngày trả hai mươi văn tiền thuê sạp và mười văn tiền phí cho môi giới, nhưng giá thịt ở kinh thành cao hơn ở Hồng Diệp trấn nhiều, mỗi cân thịt ít nhất cũng hai mươi hai văn, một cân hơn hai văn. Tính một con lợn năm mươi cân thịt, đó là một trăm văn. Trừ vốn liếng, tính toán mỗi ngày ít nhất cũng kiếm hai trăm văn. Hẳn là hai trăm văn tiền, chẳng hơn là ?"

Nghĩ một hồi, ông liếc bụng của Khương Xuân, hớn hở mà : "Huống chi còn để dành vốn liếng cho cháu của nữa."

Khương Xuân chỉ giật giật khóe miệng.

Trông cậy cha để dành vốn cho con , lẽ đợi đến bao giờ?

Vẫn là bản nàng, , lo liệu thôi.

Còn về việc kinh doanh gì, nàng còn suy nghĩ thêm.

*

Đến tối, khi ăn cơm, bàn thêm hai món mới.

Một món là canh sườn củ sen, một món là củ sen xào bằng dầu đậu.

Chung Văn Cẩn thích ăn món củ sen xào, nhưng nàng cực kỳ ghét dầu đậu, vì mùi tanh của đậu khiến nàng ăn nổi.

Nàng ngó đầu qua, qua Tống Thời Âm - "ngọn đèn dầu" giữa, với Khương Xuân: "Đại tẩu, ở ngoại quốc một loại dầu chay gọi là dầu ngô, xào thức ăn ngon mà mùi tanh của đậu như dầu . Vừa thương nhân ngoại quốc còn vài hũ, đại tẩu hứng thú ?"

Khương Xuân: "..."

Lại còn lấy cả dầu ngô nữa.

Loading...