Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:59
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trang thị im lặng một lúc, tiêu hóa lời của nàng, hừ nhẹ: “Con kịp tay thôi, nếu quận chúa Phúc Ninh đến trễ chút nữa, chắc chắn con hạ gục hết cung nhân của Công chúa Tân Thành .”
Khương Xuân hì hì: “Mẫu hiểu con quá, chẳng trách mẫu thích con nhất.”
Trang thị lườm nàng thêm nữa, mặt nàng dâu của Duệ ca nhi những lời kéo hạ khác như , nàng sợ nhị lòng oán hận ?
Tuy nhiên, Chung Văn Cẩn những oán hận, mà còn gật đầu đồng tình: “Đại tẩu như , mẫu đương nhiên thích đại tẩu nhất.”
Trang thị: “…”
Chẳng lẽ Duệ ca nhi cưới một nàng ngốc?
Trong lúc họ chuyện, bên Đức phi và Dung phi tranh cãi đến mấy hiệp.
Giờ thì họ đang châm chọc lẫn bằng lời lẽ đầy mỉa mai.
Dung phi lạnh: “Đức phi tỷ tỷ vốn dĩ thích đồ ngọt, dạo chẳng khẩu vị, thế mà hôm nay ăn đồ ngọt, hơn nữa còn chọn đúng ngày đại tẩu của Tống gia nhập cung để ăn… Thật đúng là chuyện lạ!”
Đức phi hừ một tiếng: “Ta khi nào ăn đồ ngọt chứ? Chẳng qua là do Phúc Ninh lòng hiếu thảo, nỡ phụ tấm lòng nên mới miễn cưỡng đồng ý thử một chút. Còn Cẩm Thành, ngày nào cũng ở trong cung, sớm đến Mai Viên ngắm mai, muộn đến Mai Viên ngắm mai, chọn đúng ngày Tống gia cung để đến ngắm mai… Thật đúng là chuyện lạ!”
Khương Xuân nhướn mày, theo lời họ thì dường như đĩa bánh khoai môn táo đỏ thứ hai mà nàng ăn đúng thật là do quận chúa Phúc Ninh bảo cho Đức phi?
Thảo nào tình tiết khác với nguyên tác .
Trong nguyên tác, nguyên chủ cung, đừng đến ăn điểm tâm, ngay cả nước cũng uống một giọt, nên chuyện tranh giành bánh khoai môn táo đỏ với quận chúa Phúc Ninh.
Không đúng, thể gọi là tranh giành bánh khoai môn táo đỏ của quận chúa Phúc Ninh chứ?
Nàng chỉ bảo Trân Châu mang thêm một đĩa bánh nữa, ai ngờ giữa chừng sự cố gì đó, dẫn đến nàng vô tình ăn nhầm.
Nếu , thì thuộc về cung nhân của Đông cung hoặc của ngự thiện phòng, chứ chẳng liên quan gì đến nàng.
Tống Thời Dự thấy hai phe ai để ý đến , chỉ mải tranh luận, bực bội : “Đã công công lý, bà bà lý, thì bản lĩnh xử lý chuyện của hai vị nương nương. Hay là để bảo mời hoàng thượng tới, nhờ hoàng thượng định đoạt giúp hai vị?”
Đức phi và Dung phi đồng thanh: “Không .”
Công chúa Cẩm Thành thì lớn tiếng: “Mời! Nhị tẩu, tẩu mau bảo mời phụ hoàng, để xem nhi nữ của đánh trọng thương trong cung thế nào.”
Quận chúa Phúc Ninh cũng chịu thua, : “Mời thì mời, ai sợ ai, để cữu cữu xem nhi nữ của ông ngang ngược , bá chiếm cả Ngự Hoa Viên, ai tới cũng là xúc phạm nàng tay đ.ấ.m đá thương tiếc!”
Hai trẻ tuổi, khí thế hừng hực, tranh cao thấp sẽ chịu dừng , nhưng Đức phi và Dung phi dám để chuyện lan đến tai lão hoàng đế.
Trong mắt lão hoàng đế, tất cả những chuyện chỉ là mấy việc vặt vãnh đáng nhắc tới.
Mang mấy chuyện vặt vãnh phiền Hoàng thượng đang xử lý chính sự thì thật quy củ, phần nhiều là sẽ mắng một trận.
Cả hai đều phạt năm mươi roi, chẳng ai lợi gì, kể còn các phi tần khác trong cung thấy mà nhạo, thế thì tội gì khổ như ?
Tống Thời Dự để ý đến Công chúa Cẩm Thành và quận chúa Phúc Ninh, mà mỉm với Đức phi và Dung phi: “Nếu hai vị nương nương đều cho rằng chuyện nên kinh động đến Hoàng thượng, thì dễ xử . Ngoài trời lạnh, chẳng nơi thích hợp để chuyện, chi bằng mời các vị chuyển sang Đông cung, chúng chuyện từ từ?”
Đức phi và Dung phi thể đồng ý, vì nếu , Tống Thời Dự chắc chắn sẽ cho tiền điện mời Hoàng thượng đến. Đến lúc đó, chuyện nhỏ hóa lớn, sẽ khó mà giải quyết êm xuôi.
Vậy là rời khỏi Ngự Hoa Viên và chuyển đến Đông cung.
Đến Đông cung, Tống Thời Dự liền sai đến Thái y viện mời thái y đến khám cho Công chúa Cẩm Thành và quận chúa Phúc Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-267.html.]
Kết quả ngoài dự đoán, ngoài những vết hằn do tát và vết cào của móng tay, hai bọn họ thể vẫn khỏe mạnh, chẳng bệnh tật gì.
Thái y rời , quận chúa Phúc Ninh lập tức khập khiễng bước đến bên Đức phi, tố cáo: “Nương nương, biểu tỷ thật là tàn nhẫn, dám thò tay trong váy của con, nhéo phần thịt mềm bên trong đùi, con đoán chắc đùi nhéo đến bầm tím !”
Công chúa Cẩm Thành phản bác ngay: “Biểu mới tàn nhẫn , dám thò tay trong áo khoác của , nhéo phần thịt mềm ở eo , bây giờ eo của nhéo đến mức chẳng còn cảm giác nữa!”
Đức phi: “…”
Dung phi: “…”
Hai từ nhỏ ưa , đây cũng ít đánh , nhưng chỉ là kéo tóc đùa nghịch chút thôi, cung nhân quen với chuyện nên chẳng ai can ngăn.
Hôm nay mà ầm ĩ đến thế?
Ánh mắt của Đức phi và Dung phi cùng lúc về phía Khương Xuân.
Khương Xuân ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trang, mắt mũi, mũi tim, trông đoan chính, như thể gặm hạt dưa xem kịch ở Ngự Hoa Viên là nàng.
Hai phát hiện điều gì bất thường, sang Chung Văn Cẩn.
Chung Văn Cẩn vẻ chất phác, ngây ngô với hai , một nụ thật ngốc nghếch.
Trông quê mùa.
Hai ngay lập tức mặt , tỏ vẻ chán ghét.
Về phần Tống Thời Dự, miệng thì mời họ đến Đông cung từ từ chuyện, nhưng nàng cho họ cơ hội giải thích.
Thẳng thừng trách phạt cả hai: “Cửu và biểu đều còn nhỏ nữa, chậm nhất sang năm hoặc năm là xuất giá , mà vẫn còn như con nít, kéo tóc thì thật hợp lễ nghi chút nào. Ta cũng lý do hai đánh . Nếu hai vị nương nương coi trọng , giao cho giải quyết chuyện , thì hai hãy nể mặt tẩu tẩu một chút, xin lẫn một câu, coi như chuyện kết thúc. Nếu , kinh động đến Hoàng thượng thì e rằng sự việc sẽ dễ dàng mà kết thúc . Khi truy xét kỹ càng, lỡ dây dưa đến những chuyện nên, thì . Hai nghĩ ?"
Quận chúa Phúc Ninh thoáng chút lo lắng, nhỡ Công chúa Cẩm Thành chỉ dọa mà thật sự chuyện tình ý với Tống Thời An, tố cáo mặt Hoàng thượng, thì mặt mũi để ?
Công chúa Cẩm Thành hề sợ hãi, nhưng Thu Nhị cô nương kéo nhẹ vạt áo nàng, mắt đỏ hoe lắc đầu hiệu. Cuối cùng nàng đành im lặng.
Tống Thời Dự thấy hai lên tiếng, liền hiểu ý.
Nàng : "Nếu hai đều ý kiến, chúng cứ thế nhé?"
Quận chúa Phúc Ninh ngước Đức phi, thấy Đức phi khẽ gật đầu.
Vì thế, nàng dậy , miễn cưỡng cúi chào Công chúa Tân Thành, : "Là do lỗ mãng, mong biểu tỷ bỏ qua."
Công chúa Cẩm Thành thấy mẫu phi hiệu, cũng dậy cúi chào: "Ta cũng , mong biểu đừng để bụng."
Tống Thời Dự bước tới, nắm tay hai đặt chúng , : "Đều là tỷ trong nhà, gì thù oán qua đêm? Làm hòa là , hòa là ."
Công chúa Cẩm Thành và quận chúa Phúc Ninh đều lộ rõ vẻ chán ghét khi hai bàn tay đan .
Ngay khi Tống Thời Dự buông tay, cả hai lập tức rút tay . Một vội vàng rũ tay, nhanh chóng lấy khăn lau tay, như thể tay là thứ gì bẩn thỉu.
TBC
Tưởng rằng chuyện thế là xong, ai ngờ quận chúa Phúc Ninh nhớ chuyện Khương Xuân ăn mất miếng bánh khoai môn táo đỏ của .
Nàng với Đức phi: "Nương nương, Khương Xuân dám cướp miếng bánh khoai môn táo đỏ mà , rõ ràng là coi nương nương, một Đức phi phẩm vị cao, gì cả. Người thể tha thứ dễ dàng cho nàng."
Tống Thời Dự định mở lời giải thích Khương Xuân, thì Khương Xuân lên tiếng: "Cảm ơn quận chúa vu oan cho , nhưng vu oan quá lộ liễu , đừng vu oan nữa.
Nếu quận chúa nhất quyết rằng một nữ tử g.i.ế.c heo từ thôn quê như thể đoán rằng quận chúa gọi Ngự thiện phòng bánh khoai môn táo đỏ cho Đức phi, đoán rằng khi cung, thái tử phi sẽ gọi mang bánh lên cho ăn, và cũng đoán rằng khi ăn xong, nhờ thái tử phi mang thêm một phần, thì Ngự thiện phòng chính xác mang phần của quận chúa cho … Nếu đoán tất cả, thì còn đại phu nhân nhà họ Tống gì? Chi bằng bà đồng, đoán mệnh trừ họa, khéo còn kiếm khối tiền."