Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:58:04
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời An nhướn mày: "Khương Xuân ăn mất bánh đậu đỏ khoai sọ mà quận chúa Phúc Ninh đặt cho Đức phi?"
Chuyện đời từng xảy .
Quả nhiên, biến cố trong đời đều bắt nguồn từ Khương Xuân.
Tống Thời An đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, khẽ: "Cái gọi là ngư ông đắc lợi khi cò và trai tranh ."
Khương Xuân toe toét: " thế! Thái tử phi vì xoa dịu chúng , mỗi đều thưởng hai bộ trang sức và tám cuộn lụa thượng hạng."
Dù rằng trang sức trong cung thể bán , nhưng vẫn thể giữ của gia truyền, truyền cho con cháu.
Tống Thời An nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, : " là một kẻ mê tiền."
Nghĩ một lúc, thu nụ , nghiêm túc : "Chỉ sợ trong Đông cung nội gián, nếu cho dù ngự thiện phòng đưa nhầm bánh, quận chúa Phúc Ninh cũng thể nhanh như là do nàng ăn."
điều cũng lạ.
Những cung nhân của phủ Yến Vương tiền triều đều bán , hiện tại trong Đông cung đều do phủ Nội vụ sắp xếp, nếu kẻ gián điệp ẩn trong đó, khi hành động gì, ngay cả trưởng tỷ cũng khó lòng phát hiện.
Hắn chỉ rằng ở kiếp , trưởng tỷ lượt nhổ hết những chiếc gai trong Đông cung, nhưng đó những kẻ đó gây chuyện lớn gì.
Vì , chỉ nhắc nhở thái tử phi, để nàng lưu ý đến đám cung nhân trong Đông cung, chắc chắn kẻ gián điệp trộn.
Không ngờ đầu tiên Khương Xuân cung, những kẻ gián điệp hành động.
May mà trưởng tỷ luôn cẩn trọng, món ăn từ ngự thiện phòng mang tới đều nha hồi môn Trân Châu dùng kim bạc thử độc khi dâng lên bàn.
Vì cũng đến mức để Khương Xuân trúng độc trong Đông cung.
vì an nguy của Khương Xuân, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thế nên quả quyết : "Trước khi trưởng tỷ nhổ hết những kẻ gián điệp trong Đông cung, tạm thời nàng đừng cung nữa."
"Hả?" Khương Xuân ngạc nhiên tròn mắt.
Không cho cung, còn mà tiếp tục vơ vét từ thái tử phi?
Tuy nhiên, nàng cũng đến mức ham tiền mà màng tính mạng, Tống Thời An cho nàng cung cũng vì lo cho sự an của nàng.
Nàng thể điều.
Thế nên nàng chỉ đành tiếc nuối gật đầu: "Được thôi."
Vẻ mặt thất vọng nhưng cố gắng tỏ hiểu chuyện của nàng thực sự quá đáng yêu, Tống Thời An kiềm , cúi xuống chụp lấy môi nàng mà cắn, hôn say đắm.
Khương Xuân trừng mắt , giận buồn .
Mình đang tiếc nuối chỗ "lợi ích" kịp đến tay ở Đông cung như cánh bay mất, tại đột nhiên hôn .
Sau khi cuối cùng cũng buông môi nàng , Khương Xuân đắc ý cố ý chọc tức : "Hứ, hôn thì cũng vô ích, đang đến tháng, cũng chẳng gì ."
Tống Thời An đưa tay khều nhẹ mũi nàng, mắng: "Cần gì nàng nhắc? Lần nào chẳng là giúp nàng nhớ ngày tháng?"
Khương Xuân ngượng ngùng sờ mũi, dám thêm.
Tống Thời An lườm nàng một cái, hài lòng : "Hôn nàng thì liên quan gì đến việc ? Chẳng lẽ thể việc đó thì cần hôn nàng ? Trong mắt nàng, Tống Thời An là kẻ thực dụng như ?"
Khương Xuân mắng đến đau đầu, vội vàng đầu hàng: "Được , đừng mắng nữa, sai ? Phu quân thực dụng, thực dụng là , chỉ thực dụng mà còn là kẻ tham lam nữa!"
Tống Thời An trừng mắt nàng.
càng , khóe miệng càng nhịn mà nhếch lên.
Hai bọn họ tính cách là thế, một tiến, sẽ lùi, và ngược , chẳng bao giờ thể cãi to .
Có lẽ đây chính là cái gọi là tuyệt phối?
Họ sinh là để dành cho .
Không trách kiếp cô đơn suốt đời, đến c.h.ế.t vẫn tái hôn, hóa là vì đợi nàng đến.
Sự thật chứng minh, chờ đợi đều xứng đáng.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-269.html.]
Hôm là ngày nghỉ, Tống Thời An ôm Khương Xuân ngủ một giấc thật ngon, đến khi thức dậy thì gần giờ Thìn.
Quế Chi mang nước rửa mặt , : "Đại gia, đại nãi nãi, đêm qua tuyết rơi suốt đêm, giờ tuyết dày đến đầu gối. Thái thái bảo đến truyền lời, hôm nay cần đến chính phòng dùng bữa, bà sẽ cho ở đại phòng mang ba bữa đến từng viện."
Hiện tại trong nhà họ Tống trở về đầy đủ, mỗi ngày một đám tụ tập tại chính viện ăn cơm, Trang thị còn kiên nhẫn từ lâu, luôn tìm cớ để khôi phục thói quen ăn uống riêng tại từng viện như .
Hôm nay cuối cùng bà cũng tìm cơ hội.
Khương Xuân xong, vươn vai thích thú, vui vẻ : "Mẫu thật cách quan tâm đến khác."
Có thể ăn uống trong viện của , ai mất công đến chính viện chứ?
Dù chính viện ngay sát bên, trong khắp phủ Tống, chỉ Đan Quế Viện của họ là gần nhất.
thời tiết lạnh giá thế , so với việc ngoài chịu gió rét, đương nhiên vẫn là ở trong phòng với hệ thống sưởi ấm ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
Hơn nữa tuyết rơi lớn thế , chắc chắn Nguy An Thành thể thành , nên hôm nay cũng cần luyện võ .
"Thật đúng là song hỷ lâm môn!"
Để ăn mừng hai tin vui , Khương Xuân phất tay lớn: "Trời tuyết thế thích hợp nhất là ăn lẩu đánh mạt chược, trưa nay chúng ăn lẩu thịt cừu và đánh mạt chược."
Nói xong , nàng mới đầu Tống Thời An, hỏi: "Phu quân ý kiến gì ?"
Lời , giờ nàng mới nghĩ đến hỏi , chẳng lẽ thể mặt đám nha mà vạch mặt nàng ?
Hắn thản nhiên đáp: "Ta thể ý kiến gì? Ta ăn thịt, nàng cứ việc ăn của ."
Khương Xuân tít mắt: "Sao thể để phu quân chỉ ăn? Phu quân ăn lẩu thịt cừu thì ăn lẩu nấm, lẩu nấm cũng ngon lắm, sẽ gọi ngự thiện phòng riêng cho một nồi."
Khóe miệng Tống Thời An kìm mà cong lên.
Mặc dù với ăn gì cũng quan trọng, nhưng cảm giác nương tử chu đáo quan tâm thật sự hạnh phúc.
Trên mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm gật đầu: "Được."
Sau khi dùng bữa sáng xong, Quế Diệp mấy con đường chính trong phủ quét dọn sạch sẽ, Khương Xuân liền lập tức lấy nửa quan tiền, sai đưa đến cho quản sự Phó phu nhân ở nhà bếp, nhờ bà chuẩn hai nồi lẩu, một mặn một chay.
Chuyện chẳng Tống Thời Âm .
Nàng chạy đến ăn chực thì thôi, còn gọi cả Chung Văn Cẩn, Tống Thời Sơ và Tống Thời Duệ cùng đến.
TBC
Tống Thời Âm tít mắt: "Đại tẩu, ở đây lẩu thịt cừu, bọn đến xin một bát canh, tẩu sẽ phiền chứ?"
Khương Xuân lườm nàng một cái, tin tức của nàng nhạy thật, nghi ngờ rằng lúc nào cũng sai giám sát Đan Quế Viện, hễ động tĩnh gì là nàng ngay đầu tiên.
"Nếu phiền, thể ngay lập tức xoay gót ?"
"Không thể nào." Tống Thời Âm dựa ghế thái sư, : "Trời lạnh thế , bọn đến đây dễ dàng gì, ăn no uống đủ thì tuyệt đối thể rời khỏi Đan Quế Viện ."
"Có đường như , đúng là "phúc phận" của !" Khương Xuân mắng, lấy thêm nửa quan tiền, sai nhà bếp thêm một chuyến nữa, bảo Phó quản sự mang thêm thịt cừu và nguyên liệu khác tới.
Còn Tống Thời An, thấy mấy họ, mặt liền đen như đáy nồi.
Hắn đang mong chờ cùng Khương Xuân ăn lẩu đây.
Lúc đó thể để mở một khe cửa sổ, họ ngắm cảnh tuyết bên ngoài ăn lẩu, thật là tao nhã và thú vị.
Thậm chí còn thể vẽ cảnh thành một bức họa, quà sinh nhật cho Khương Xuân năm .
Kết quả cả đám đến phá hỏng.
Toàn là nữ nhân, trong đó còn cả nhị của , Chung Văn Cẩn. Làm đại ca như , thể chung bàn với họ?
nếu để tự sang phòng khác bày riêng một bàn, ăn lẩu một một cách thê lương, thì còn gì là hứng thú?
Nghĩ nghĩ , cuối cùng quyết định bảo Quế Chi mời Nhị Tống Thời Duệ và Tam Tống Thời Thiền đến.
Có Nhị và Tam , mới thể đường đường chính chính cùng bàn với Khương Xuân.
Tống Thời Duệ là thích ăn thịt, còn Tống Thời Thiền thì ở mỏ Tây Sơn chịu khổ hai năm, giờ ăn gì cũng thấy ngon.
Hai đại ca mời ăn lẩu thịt cừu, liền nhanh chóng đến Đan Quế Viện.
Chung Văn Cẩn thấy trượng phu của cũng đến ăn chực, chút ngượng ngùng.