Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:58:06
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa bữa ăn, nàng viện cớ việc Thanh Trúc Viện một lát, khi trở tay cầm một vò rượu, hai nha theo cũng mỗi ôm một vò.

Khi đặt những vò rượu lên bàn, mở nắp , Khương Xuân khẽ hít vài , mặt hiện lên nụ kỳ lạ.

Tuyệt vời, Chung Văn Cẩn mang đến ba vò bia.

Không sai, chắc chắn là bia, thể nhầm !

Kiếp nàng uống bia ít, dù biến thành tro cũng nhận mùi vị bia.

Phải rằng, Chung Văn Cẩn hiểu cuộc sống, rằng lẩu và bia là cặp bài trùng!

Món quà thực sự trúng ngay tâm can Khương Xuân.

Nàng cũng keo kiệt, phòng trong lấy một vò rượu mơ mà đó nàng tặng khi đăng ký tại tửu điếm ở thành Thiệu Hưng.

Nàng khoe khoang: "Đây là rượu mơ thượng hạng mà và phu quân lặn lội từ phủ Thiệu Hưng mang về phủ Tề Châu, từ phủ Tề Châu mang kinh thành. Cho ngoài uống thì tiếc đến mất ngủ, nhưng cho nhà uống thì hề tiếc."

Vò rượu mơ là một trong sáu vò rượu mơ, và là vò chất lượng nhất. Dù lời nàng phần khoe khoang, nhưng rượu thực sự là thượng hạng.

Tống Thời Âm ngạc nhiên nhướn mày: "Rượu mơ thượng hạng của Thiệu Hưng? Sao từng qua. Rượu ngon nhất ở Thiệu Hưng chẳng là rượu Kim Hoa, rượu Hoa Điêu và rượu Hoàng ?"

Khương Xuân dối mà chớp mắt: "Đó là vì kiến thức nông cạn. Rượu mơ của Thiệu Hưng sản lượng ít, giá cả đắt, quan hệ thì mua cũng chẳng . Ta gặp may nên mới cơ hội sở hữu vài vò. Các ngươi đúng là đồ nhà quê, hôm nay nhờ mở mang tầm mắt!"

Tống Thời Âm phản bác: "Chúng nhà quê, đại tẩu mới là nhà quê! Hừ, tẩu giờ thổi phồng như thế, lát nữa mở vò uống thử, chừng còn khó uống hơn nước cống, khi đó xem tẩu còn giữ mặt mũi thế nào!"

Khương Xuân tươi: "Ta gì mà mất mặt? Dù là loài heo, nước cống cũng uống mà."

“Á á á, đại tẩu, tẩu dám mắng là heo!” Tống Thời Âm nhảy dựng lên, cố gắng lao tới định đánh Khương Xuân.

Khương Xuân cố tình trêu nàng , vén váy chạy phòng khách.

Hai trong phòng khách đuổi bắt , chạy vòng quanh bàn ghế.

Tống Thời Thiền đầu thấy cảnh , miệng há , khép , mãi một lúc mới khó khăn thốt một câu: “Đại tẩu thật là... thật là hoạt bát…”

Tống Thời An nhấp một ngụm , bình tĩnh đáp: “Thế là gì, sẽ , đại tẩu còn hoạt bát hơn thế nhiều.”

Tống Thời Thiền: “???”

Đại ca rốt cuộc đại tẩu hành hạ bao nhiêu , mới thể những lời thản nhiên như ?

Cũng dễ dàng gì cho .

tính cách đại tẩu, tuy phần đoan trang cho lắm, nhưng vẫn , đối với cũng rộng rãi, sẵn lòng bỏ tiền giúp mua thuốc trị tê cóng.

Sau khi bôi thuốc ngoại quốc , tay chân của giờ bớt ngứa, các vết tê cóng cũng dần thu nhỏ .

Tin rằng chỉ trong ba đến năm ngày nữa, vết thương sẽ khỏi đến bảy tám phần.

Dĩ nhiên, nhị tẩu cũng , nếu nhờ nàng chạy vặt giúp, dù bỏ tiền mua thuốc tê cóng từ ngoại quốc, cũng chẳng mua ở .

“Đại nãi nãi ơi, mạt chược mang tới .”

Quế Chi tay xách một hộp gỗ bước , bên trong chính là bộ mạt chược.

Bộ mạt chược tuy cũng là do Khương Xuân bỏ tiền mua, nhưng nàng cất ở viện chính để trong nhà chơi.

Còn bộ mạt chược dành cho công chúa Tân Thành thì nàng vẫn thời gian đem tặng, nhưng đồ để tặng thì rõ ràng thể lấy chơi.

Nàng hỏi Quế Chi: “Phu nhân thế nào?”

Lúc bảo Quế Chi đến viện chính lấy mạt chược, nàng cũng tiện thể mời Trang thị đến Đan Quế Viện ăn lẩu.

Khương Xuân đoán chắc bà sẽ đến, dù đây đều là vãn bối, bà trưởng bối nếu đến, vãn bối tất nhiên sẽ khó xử.

đến là một chuyện, còn mời là chuyện khác.

Quế Chi đáp: “Phu nhân dạo đang chán ngán, hứng thú ăn lẩu thịt cừu, bảo bà tự ăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-270.html.]

Khương Xuân gật đầu: “Biết .”

Nàng là đầu tiên xuống bàn Bát Tiên, vẫy tay gọi Chung Văn Cẩn: “Nhị , mạt chược mang tới , mau mau dạy chúng cách chơi.”

Chung Văn Cẩn xuống bên cạnh Khương Xuân, : “Cần thêm hai nữa, mạt chược bốn mới chơi .”

Tống Thời Âm liền chạy nhanh tới, phịch xuống đối diện Khương Xuân.

Chung Văn Cẩn thấy , : “Hai thế là đối thủ đấy, Tam , cẩn thận .”

Khương Xuân liếc Chung Văn Cẩn, hờn dỗi: “Nhị , tại bảo Tam cẩn thận mà ? Muội đấy, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, còn học xong tính toán, thể sánh với Nhị , học nhiều năm như thế.”

Chung Văn Cẩn liếc nhanh về phía Tống Thời An đang , đùa: “Đại tẩu giỏi tính toán cũng chẳng , chẳng còn đại ca đó ư? Ai cũng đại ca trí nhớ siêu phàm, chỉ sợ với bộ bài hơn trăm lá , một là nhớ hết sạch . May mà hôm nay chúng chơi tiền, nếu mấy lượng bạc trong tay chắc chẳng đánh nổi vài ván bay hết túi của đại tẩu ."

"Không thể nào." Khương Xuân quả quyết lắc đầu, "Người quân tử khi xem cờ, đánh bài là việc của , chỉ trỏ bên cạnh thì còn gì là công bằng nữa? Ta khinh thường những chuyện chiến thắng chính đáng như thế! Ta dựa bản lĩnh của để thắng các !"

Tống Thời Âm phá đám: "Dựa bản lĩnh của đại tẩu mà thắng chúng ? Với cái "đầu óc thông minh" của đại tẩu, chỉ e là khó đấy."

TBC

Khương Xuân trừng mắt nàng: "Dựa cái đầu thông minh của , cũng thể đánh cho gọi cha gọi , tin ?"

Tống Thời Âm lập tức la lên: "Đại tẩu, quân tử chỉ đấu bằng lời, đấu tay chân!"

Khương Xuân hì hì: "Ta là nữ tử, quân tử, nên đấu lời đấu tay."

Hai ai để ý xung quanh mà tiếp tục đấu khẩu.

Chung Văn Cẩn thấy hai cãi sắp xong, mới sang hỏi Tống Thời Sơ và Tống Thời Duệ: "Còn thiếu một , trong hai ai sẽ chơi?"

Tống Thời Sơ khiêm nhường: "Để Tứ chơi , cũng giỏi tính toán, dù chơi tiền, nhưng nếu thua mãi thì cũng ngại lắm."

Tống Thời Duệ hờn dỗi: "Nhị tỷ, tính toán của chúng cũng chỉ là nửa cân tám lạng, tỷ còn nhỉnh hơn một chút. Nếu tỷ còn dám chơi, thì càng dám ."

Tống Thời Sơ phẩy tay: "Tứ đừng khiêm tốn nữa, mau xuống, kẻo đại tẩu đợi lâu sẽ mắng đó."

Tống Thời Duệ khẽ : "Đại tẩu với Tam tỷ đang cãi vui thế , thể sốt ruột đến ?"

"Này, tai đấy, thấy hết những gì các ."

Khương Xuân lườm cả hai, mắng: "Hai nhường nhịn thì nhường, nhưng lôi , liên quan, chuyện ?

Thôi , đừng lề mề nữa, các oẳn tù tì , ai thắng thì xuống."

Các tiểu thư quý tộc thường dự tiệc, nên quen thuộc với việc uống rượu và oẳn tù tì, ai nấy đều thạo.

Tống Thời Sơ và Tống Thời Duệ đều thấy quyết định bằng oẳn tù tì là ý , nên cùng giấu tay lưng.

Luật chơi là ba ván hai thắng, ba ván, Tống Thời Sơ thắng một, Tống Thời Duệ thắng hai.

Cuối cùng, vị trí còn do thắng là Tống Thời Duệ .

Bốn xuống đầy đủ, Chung Văn Cẩn đổ quân bài mạt chược bàn, bắt đầu dạy xào bài và xây tường.

Tống Thời An cùng ba khác cũng uống nữa, mà rón rén đến gần .

Để khỏi học nữa, đỡ tốn công Chung Văn Cẩn giảng .

Sau khi xây tường xong, Chung Văn Cẩn bắt đầu giải thích luật chơi, dẫn dắt họ thử đánh ba ván.

Nhờ nền tảng chơi mạt chược từ kiếp , Khương Xuân là " mới" chơi giỏi nhất.

Nàng tự mãn : "Xem đánh giá thấp bản , đầu óc thực cũng tệ lắm."

Tống Thời An: "..."

Mặc dù quân bài là chữ của Đại Thực, nhưng đoán những ký tự đó chắc hẳn là chữ nơi Khương Xuân từng sống.

Nàng đầu óc giỏi giang gì, rõ ràng là cũ giả vờ mới, đây chơi mạt chược !

Chỉ điều, thể vạch trần nàng, đành khen ngợi một cách miễn cưỡng: "Nàng quả thật thông minh."

Loading...