Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:58:11
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn nồi lẩu nàng mất hẳn một lượng bạc để mua về, chẳng lẽ phép khoe chút ân ái ?
Không lý nào như cả.
Tống Thời An nở một nụ nhẹ nơi khóe môi, khẽ gật đầu, giọng dịu dàng: "Cảm ơn nàng tốn công nghĩ đến ."
Khương Xuân liếc mắt đưa tình với : "Khách sáo gì, chúng là vợ chồng, nghĩ cho thì nghĩ cho ai? Nghĩ cho Âm ? Nàng mặt mũi lớn đến ."
Tống Thời Âm lập tức vui, kêu lên: "Sao thế, thế, hai khoe ân ái thì cứ khoe, đàng hoàng ở đây, chẳng chẳng gì mà vẫn đạp trúng chỗ đau, oan ?"
Khương Xuân cầm muôi lưới, vớt một muôi thịt cừu chín thả bát nàng, liếc mắt nàng: "Giờ còn oan ?"
Tống Thời Âm lập tức đổi giọng: "Không oan, oan nữa."
Khương Xuân đắc ý cong môi.
Hừ, xem, việc đối phó với kẻ tham ăn như đường thật đơn giản.
Khương Xuân dùng muôi lưới, múc một muôi cho mỗi , đủ chia phần thịt cừu thái mỏng cho sáu .
Nàng là đầu tiên dùng thìa múc một ít bột ớt bát , khuấy đều dùng đũa gắp một miếng đưa miệng.
Ngay lập tức, nàng thỏa mãn nheo mắt .
Quả nhiên lẩu cay mới là chân ái!
Đáng tiếc là ớt mà Chung Văn Cẩn tặng, nàng xay hết thành bột ớt , nếu khi nấu nước dùng chỉ cần cho ớt khô thì hương vị sẽ càng thêm đậm đà.
Tống Thời Thiền bắt chước, cũng múc một ít bột ớt chén nước chấm của .
Vừa ăn một miếng, lập tức cay xé lưỡi, hít hà liên tục và kêu lên: "Nước! Nước! Nước!"
Chung Văn Cẩn vội : "Uống nước tác dụng nhiều , chi bằng thử loại rượu Tây phương của ."
Nàng bảo nha rót cho Tống Thời Thiền và mặt, bao gồm cả Tống Thời An, mỗi một bát bia.
, là bát, chứ ly nhỏ.
Chung Văn Cẩn cho rằng uống bia uống từng ngụm lớn mới , ly nhỏ uống thỏa mãn.
Tống Thời Thiền cầm bát lên, "ừng ực ừng ực", uống vài ngụm lớn.
Sau đó đột ngột đầu, "phụt" một cái, phun hết ngoài.
Vừa ho than thở: "Nhị tẩu, tẩu chắc chắn đây là rượu Tây phương chứ nước bẩn múc từ đó ? Sao khó uống thế !"
Khương Xuân cầm bát lên, uống một ngụm lớn, liền : "Ta thấy cũng mà, hương vị lạ lẫm, còn ngon hơn cả rượu trắng cay chua của Đại Chu chúng ."
Tống Thời Duệ , cầm bát lên uống một ngụm lớn.
Sắc mặt đầy nghi hoặc, dường như chút nghi ngờ lời của Khương Xuân.
Sau đó, vì vẫn chắc chắn, uống thêm một ngụm nữa, thêm một ngụm nữa...
Cho đến khi uống hết cả bát bia, mới gật đầu : "Mùi vị kỳ lạ, nhưng uống một lúc thì cũng đến nỗi khó uống."
Tống Thời Thiền hai họ cho nghi ngờ bản , bèn bảo nha rót cho thêm một bát, quyết định dũng cảm thử nữa.
Bia kết hợp với lẩu cay là một hương vị mà ít ai thể cưỡng , kết quả là càng uống càng say.
Ngay cả Tống Thời An, ít khi uống rượu, cũng uống ba bát.
Khi ăn uống no nê, Khương Xuân nhân lúc còn hưng phấn vì men rượu, với Chung Văn Cẩn: "Nhị , ớt ngoại bang ăn ghiền mất , thương nhân ngoại bang còn hàng ? Nếu , nhờ mua giúp vài chục, thậm chí cả trăm cân để dự trữ ăn dần."
Ớt còn dư thì sang năm khi xuân đến, thể bóc hạt , trồng ở trang trại của .
Chung Văn Cẩn : "Có thì , nhưng ớt rẻ , nửa cân ớt thể mua một cân thịt heo , đại tẩu xác định mua cả năm mươi cân ?"
Trên trang thương mại "Phân tứ tứ", nửa cân ớt loại giá mười lăm đồng, nàng bán cho đại tẩu với giá bốn mươi văn nửa cân, cũng coi như là hợp lý nhỉ?
Khụ, dẫu nàng cũng cần kiếm chút tiền công trung gian mà.
Nếu cứ mãi như dầu ngô , giúp đại tẩu miễn phí thì bao giờ túi tiền của nàng mới căng lên đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-272.html.]
Sắp đến đông chí , khi đó trong phủ sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi khách, đầu tiên là tộc nhân, đó mới đến ngoài.
Người ngoài thì , là hậu bối, chỉ nhận lễ cần tặng lễ.
tộc nhân thì khác, bên chủ chi là dòng chính, lớn tuổi nhất trong thế hệ cùng với Tống Thời Duệ cũng năm mươi .
Lúc đó, cả đống sẽ đến bái kiến nàng, gọi nàng là thím, thím tổ, thể tặng lễ mắt ?
Huống chi đây là tộc nhân, là nha bà tử, chẳng thể tùy tiện tặng một chiếc nhẫn bạc một đôi đinh hương bạc mà qua chuyện .
Mặc dù đông chí Tống Thời Duệ sẽ nhận lương bổng, cộng thêm lễ đông chí từ triều đình.
điều sang Cẩm Y Vệ, hiện chỉ là phó thiên hộ ngũ phẩm, lương tháng sáu lượng bạc, cộng thêm lễ đông chí cũng chỉ mười lượng, tương đương với tháng tiền tiêu vặt của nàng mà thôi.
Cộng thêm tiền tiêu vặt của hai nữa, tổng cộng ba mươi lượng bạc, thể gì chứ?
Đừng đến việc giúp đỡ gia đình, e là chỉ đủ để chuẩn quà gặp mặt cho tộc nhân mà thôi.
Cho nên, nếu kiếm tiền nhanh chóng, khụ, vẫn dựa việc "vặt lông cừu" từ bà đại tẩu giàu .
Khương Xuân xong, liền thoải mái rút từ túi tiền một mảnh bạc vụn cân sẵn, : "Đây, bốn lượng bạc, nhờ mua giúp năm mươi cân."
Mắc thì mắc, nhưng đây là "gia vị của phiên bang", nghĩ thử mà xem, nửa cân tiêu đen giá bốn mươi lượng bạc, còn ớt giá bốn mươi văn nửa cân thì hợp lý gì hợp lý hơn.
Quan trọng là nàng còn thể giữ hạt giống, đến mùa xuân gieo trồng, mùa hè là ớt ăn miễn phí do chính trồng, thể nào lời hơn.
Chung Văn Cẩn mừng rỡ nhét bốn lượng bạc túi của , : "Chậm nhất là ngày mốt, sẽ mang ớt tới cho đại tẩu."
Khương Xuân tươi đáp: "Không cần vội, vẫn còn chút bột ớt, đủ ăn ba đến năm ngày nữa."
Ba đang uống ở chiếc bàn gần đó, thấy Tống Thời Thiền kìm mà le lưỡi: "Đại tẩu với nhị tẩu ăn buôn bán ?"
Tống Thời Duệ lườm một cái, tỏ vẻ khinh thường : "Tam gì thế? Nhị tẩu của gì buôn bán chứ? Nàng chỉ là bụng giúp đại tẩu mua hộ thôi."
Từ "mua hộ" tất nhiên là từ Chung Văn Cẩn mà .
Tống Thời Thiền hạ giọng, nhỏ: "Nhị tẩu hăng hái giúp đại tẩu mua hộ như , bảo là chút lợi ích nào, đánh c.h.ế.t cũng tin."
Tống Thời Duệ tức giận trừng mắt , suýt nữa thì mắng to.
sợ kinh động hai nàng dâu bên cạnh, nên chỉ thể hạ giọng mắng: "Đừng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhị tẩu của tính tình lương thiện, với đại tẩu, chỉ là giúp nàng chạy vài chuyến thôi, mất bao nhiêu công sức , đến miệng thành nàng kiếm tiền trung gian thế hả?"
Tống Thời Thiền: "..."
Tống Thời An: "..."
Hai , một đoán đúng sự thật, một rõ nội tình, lúc trong lòng thống nhất một suy nghĩ từng :
Đó chính là: Đầu óc của tên đúng là còn cứu nổi nữa!
***
Nhìn thấy Chung Văn Cẩn thiếu tiền, đến ngày thứ ba khi tuyết rơi, nàng giao năm mươi cân ớt mà Khương Xuân đặt mua.
Còn Khương Xuân, cũng thiếu tiền, yên mà nhân dịp đó khỏi phủ, tới cửa hàng lớn nhất trong sáu cửa hàng còn ngoài cửa hàng còn và hiệu vải.
Sau khi dạo quanh cửa hàng trống trải ở vị trí vàng của Tây thị , nàng đặt những món hàng ghi danh sách đưa cho Tống Thời An hôm đó kho của cửa hàng.
Đưa chìa khóa cho Tống Thời An, sẽ lập tức sai đến dọn dẹp mấy món đồ , đó giúp nàng bán chúng.
là tiện lợi gì bằng.
Chỉ tiếc những cửa hàng ở vị trí quá đắc địa, để trống lâu thì thật lãng phí, dễ gây nghi ngờ.
Nếu thì thể giữ một cửa hàng trống, chuyên để chứa đồ mà nàng lấy từ kho của hệ thống.
Tuy nhiên, vấn đề cách giải quyết, nàng chỉ cần thuê một căn nhà ở vị trí hẻo lánh kho cũng .
Hoặc khi tiền, cứ trực tiếp mua một căn nhà kho luôn, càng thuận tiện hơn.
TBC
Tống Thời An nhanh chóng sai dọn đồ , đông chí mang về cho Khương Xuân một ngàn hai trăm lượng bạc.
Điều khiến Khương Xuân sững sờ: "Nhiều thế ? Ta còn tưởng cùng lắm cũng chỉ bốn, năm trăm lượng thôi."