Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:58:16
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Tùng Hạc Viện, thứ náo loạn như nồi cháo heo.

Trang thị thấy cảnh tượng mắt liền tối sầm mặt mày, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hôm qua mới một trận tuyết rơi, hôm nay trời u ám, mặt trời ló dạng, nên tuyết mái nhà chẳng tan chút nào.

Mái nhà cao như , bà thật hiểu Khương Xuân thế nào mà trèo lên .

Tuyết ướt trơn, lỡ như nàng cẩn thận trượt ngã, mà xảy chuyện gì , thì đây?

Trang thị ngay lập tức hét lên, bảo Khương Xuân mau chóng xuống ngay.

sợ nàng hoảng sợ, dẫn đến chân trượt ngã từ mái nhà xuống, lúc đó tội khó mà tha thứ.

Thế là Trang thị đành khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Xuân nương, con xuống , chuyện gì thì chúng từ từ . Mẫu ở đây, nhất định sẽ để ai tùy tiện bắt nạt con.”

Khương Xuân vẫn yên, lạnh đáp: “Con xuống , xuống là lão thái thái sẽ bắt lôi con quỳ ở từ đường. Con nhát gan, sợ ma, dám đến từ đường quỳ, nên chỉ thể trốn mái nhà thôi.”

Trang thị: “???”

Con con nhát gan, sợ ma, dám đến từ đường, nhưng dám trèo lên mái nhà?

Nếu con mà nhát gan, thì trời chẳng ai là gan nữa!

Khương Xuân một tấm đệm lông sói cướp từ phòng đông của chính phòng Tùng Hạc Viện, thỉnh thoảng còn nắm một nắm tuyết tròn trịa, ném đám bên .

Nàng cảm thấy đúng là oan gia.

Nàng là tân nương, ừm, tuy thành hai năm, nhưng đây tình hình đặc biệt, bây giờ mới đến nhà họ Tống, nên cũng coi như tân nương.

Vậy nên đầu gặp họ hàng nhỏ tuổi, tất nhiên quà gặp mặt.

Nàng cũng chuẩn sẵn, mỗi tiểu nương tử một cây trâm bạc và một nhánh hoa nhung; còn mỗi tiểu lang quân thì hai tờ giấy Tuyên và bốn thỏi mực Tùng Yên.

Đây là những món đồ nàng kiếm khi đến các cửa hàng trống rỗng ở Tây Thị để ký nhận điểm thưởng từ hệ thống.

Mua thì chắc chắn là , hệ thống để hốt đồ miễn phí, nàng gì dám tiêu tiền.

Mặc dù trâm bạc của hệ thống nặng, khắc họa tinh xảo; mặc dù mực Tùng Yên của hệ thống là loại mực thượng hạng.

rốt cuộc thì lượng nhiều, dù Chu thị bắt bẻ cũng chẳng thể chê trách gì.

Vấn đề ở khoản thưởng hai đôi bạc nén.

Ở Đại Chu, câu "Đông chí lớn như năm mới", mỗi năm dịp Đông chí, bên chi trưởng chỉ gửi một phần quà Đông chí phong phú mà các nữ nhân còn tặng tiền thưởng cho các tiểu bối.

Khương Xuân đương nhiên cũng cho.

Chu thị thưởng mỗi hai đôi bạc nén, Khương Xuân thấy chồng Trang thị cũng thưởng hai đôi, rõ ràng là đấu với Chu thị.

Khương Xuân nhân cơ hội lộn xộn, tăng tiền thưởng lên cho các tiểu bối trong tộc, bảo Quế Chi đổi từ một đôi bạc nén thành hai đôi.

thì đối với các tiểu nương tử và tiểu lang quân trong những gia đình bình thường, thêm hai lượng bạc cũng là chuyện đáng vui mừng.

Trang thị, con dâu lớn, , thì cho dù Chu thị tức giận đến đỏ mặt, cũng chỉ thể tìm Trang thị để gây khó dễ.

Kết quả là...

Cuối cùng Trang thị chẳng gặp vấn đề gì, còn bản Khương Xuân trở thành chịu thiệt nặng nề.

Chu thị theo đạo lý, chỉ trích Trang thị, con dâu, mà thẳng đến gây chuyện với , cháu dâu!

Thiên lý ở chứ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-274.html.]

Sau khi Khương Xuân đến Tùng Hạc Viện, Chu thị lấy cớ nàng tôn kính trưởng bối, phạt nàng quỳ ở từ đường.

Nàng là nữ chính của một bộ phim bi kịch, ngoan ngoãn quỳ suốt một ngày ở từ đường, đợi khi Tống Thời An về nhà, chạy đến cứu nàng, nàng yếu ớt ngất xỉu trong vòng tay của , khiến đau lòng.

Dĩ nhiên nàng thẳng thừng từ chối hình phạt của Chu thị: "Hình phạt của lão thái thái, xin nhưng con thể nhận."

Khiến Chu thị tức đến mặt mày xanh mét, liền lập tức gọi vài bà tử to khỏe mập mạp để bắt nàng.

Rõ ràng là chuẩn .

Khương Xuân dĩ nhiên sợ họ, cho dù mấy đó cùng xông lên, nàng cũng thể dễ dàng hất họ ngoài.

đây là dịp lễ lớn, mấy đó là gia nhân của nhà họ Tống, ngoài vô can, nên Khương Xuân cũng đánh họ đến mức xảy chuyện .

Hơn nữa, đánh hầu của trưởng bối, đánh thì thể đánh, nhưng khó mà tránh lời đàm tiếu.

Tuy nhiên, Khương Xuân cũng ý định mềm yếu chịu thua, nàng cho Chu thị một bài học đáng nhớ, để bà rõ trong nhà , ai là thể gây hấn và ai thì .

Khi nàng liếc thấy một chiếc thang gỗ ở góc tường, do gia nhân dùng để quét tuyết, nàng lập tức vớ lấy tấm đệm lông sói giường La Hán chạy ngoài.

Chạy đến góc tường, nàng dựng chiếc thang lên mái chính phòng, nhanh chóng trèo lên chỉ trong chớp mắt.

Ngay đó, nàng còn với tay kéo chiếc thang lên theo.

TBC

Nói đùa , nếu kéo chiếc thang lên, để Chu thị chơi trò "rút củi đáy nồi" bằng cách bảo lấy thang ...

Lúc đó, dù , chuyện nàng thể xuống đều trong tay Chu thị .

Lúc đầu, Chu thị thèm để ý, bình thản trong phòng ấm uống , lạnh lùng : "Nó mái nhà hứng gió Bắc, cứ để nó , xem nó chịu bao lâu!"

Sau đó, tin Trang thị đến, còn đang cố gắng dỗ dành Khương Xuân xuống, Khương Xuân chịu , khiến cảnh tượng giữa chồng và nàng dâu trở nên như một trận đấu.

Chu thị bắt đầu cảm thấy yên, ngoài xem cuộc chiến giữa hai họ.

Ai ngờ, Khương Xuân đang đợi Chu thị ngoài.

Trước khi bà , Khương Xuân còn thản nhiên trò chuyện với Trang thị, tâm trạng định như thể nàng hề mái nhà đầy tuyết mà đang chiếc giường La Hán trong phòng đông của Đan Quế Viện .

khi Chu thị bước , Khương Xuân liền hăng hái lên, vỗ tấm đệm lông sói bên , lớn tiếng : "Ta đúng là oan gia một đời ! Bản keo kiệt đến mức tiêu một đồng nào, từng đồng bạc cắt đôi mà tiêu, thậm chí nỡ bỏ tiền thêm một món ăn cho bữa trưa của phu quân. Thế mà để giữ thể diện cho nhà họ Tống, cố nén ép bỏ bạc để tặng quà gặp mặt và tiền thưởng cho họ hàng. Kết quả nhận một lời khen ngợi, còn dán nhãn " tôn trọng trưởng bối" chỉ vì tiền thưởng bằng với của các trưởng bối. Biết , thà một con hà tiện keo kiệt, ai đến cũng chẳng bỏ một xu nào! Đừng hỏi, hỏi chính là tiền. Dù mất mặt cũng chỉ một , sợ gì chứ?"

Nói đến đây, nàng vo tròn một nắm tuyết lớn, "bụp" một tiếng, ném mạnh cột hành lang bên , tức thì tuyết văng tứ tung.

Kèm theo đó là tiếng hừ lạnh nặng nề của nàng: "Hừ, dù hôm nay nếu các cho một lời giải thích, từ nay đừng mong , đại nãi nãi , còn giữ chút tình nghĩa với ai.

Ta , từ nay chỉ ăn uống, một đồng xu cũng thèm góp thêm một xu!"

Chu thị đe dọa, lạnh lùng : "Vậy thì đừng hòng dự tiệc nữa, cứ ngoan ngoãn ở nhà cả đời !"

Khương Xuân tươi rói: "Ta chịu, cứ , dù các cản . Các đưa cũng , tự . Không thiệp mời cũng , chỉ cần mang mặt mũi đến, nhà nào dám đón tiếp đại nãi nãi của Tống gia chứ?

Đến lúc đó, nếu ai hỏi tại cùng lão thái thái và đại thái thái, sẽ thẳng thắn mà rằng lão thái thái khinh bần chuộng phú, cho phép cháu dâu xuất g.i.ế.c heo ở nông thôn như ngoài giao thiệp. Đến lúc đó, ai mới là mất mặt, ."

Trang thị suýt phá lên.

Nàng dâu sợ là gì, lúc đối đầu với thì tức đến nghiến răng, nhưng chẳng nó.

cần giữ thể diện, còn nó thể bỏ qua thể diện mà sống, còn thì .

Giờ nó dùng chiêu đó đối phó với lão thái thái của nó, trong lòng bà thoải mái hơn cả mùa hè mà ăn bát chè đá.

Lão thái thái ở trong phủ uy phong mấy chục năm, ngờ cũng ngày hôm nay.

Nếu hợp cảnh, bà lớn ba tiếng, còn hô thêm mấy câu "Đáng đời!" .

Chu thị suýt ngất, bà dùng gậy "cộp cộp cộp" đập xuống đất mấy , hầm hầm : " là gia môn bất hạnh, cưới một con điên như thế nhà!"

Loading...