Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:58:19
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân vẫn tươi rói: "Khương gia chúng thì may mắn, cưới một rể tài giỏi như phu quân của về nhà, đúng là tổ tiên hiển linh đó."
Nếu nàng câu , Chu thị suýt nữa quên mất chuyện trưởng tôn tử của rể bên Khương gia, lập tức chặn họng gì.
Một lúc , bà mới đập gậy xuống đất một tiếng "cộp", lạnh lùng : "Người , mời đại gia đến đây, để cho nó xem thê tử nó chọc giận lão thái thái như thế nào."
Chu thị vô lý vô cớ gây chuyện, chỉ là hôm nay là ngày Đông Chí, quan phủ nghỉ một ngày, bà nghĩ rằng Tống Thời An, cháu trai cả, đang cùng cha tiếp đón họ hàng ở tiền viện.
Ai ngờ, dứt lời, Khương Xuân thản nhiên một câu khiến tức đến chết: "Để lão thái thái , phu quân hôm nay cùng thái tử đến Viện Từ Ấu để thăm hỏi già và trẻ nhỏ , hiện tại ở phủ."
Đại Chu một cơ sở từ thiện do nhà nước quản lý, kết hợp viện dưỡng lão và cô nhi viện, gọi là Viện Từ Ấu. Hằng năm ngày Đông Chí, các đời hoàng đế đều đến thăm hỏi một .
Dù chỉ là màn diễn chính trị, nhưng nhờ tập tục , các quan viên của Viện Từ Ấu cũng dám bạc đãi già và trẻ nhỏ ở đó.
TBC
Năm nay, lão hoàng đế giao nhiệm vụ cho Thái tử Lê Quân Hành, còn Lê Quân Hành chỉ định thê là Tống Thời An cùng theo.
Chu thị tức giận, lập tức đổi giọng: "Vậy thì mời đại lão gia, chẳng lẽ cũng ở trong phủ?"
Nói câu , bà ngước mắt về phía Trang thị.
Trang thị thực tế trả lời: "Lão gia hôm nay tiếp đón họ hàng đến chào hỏi, tất nhiên là trong phủ."
Bà lời khuyên nhủ gì thêm.
Bà thấu, Khương Xuân định lớn chuyện, để cho lão thái thái "bản lĩnh" của , từ nay dám gây phiền phức cho nàng nữa.
Còn về việc lão gia mời đến, liệu ông sẽ về phía , cùng trách mắng Khương Xuân, là chọn cách dĩ hòa vi quý, cho qua chuyện ?
Thực , bà cũng tò mò.
*
Bên tiền viện, Tống Chấn Đình tiễn vài vị họ hàng hợp ý thì nhận lệnh triệu tập từ .
Nha đến truyền lời kể sự việc với đầy vẻ thêu dệt.
Nghe xong, Tống Chấn Đình im lặng.
Là tung hoành quan trường hai ba mươi năm, nếu ngay cả những ẩn ý phía mà ông cũng thấu, thì đúng là sống phí .
Chính vì thấu, ông mới rơi tình trạng cạn lời.
Mẫu keo kiệt, chỉ chịu thưởng cho mấy đứa trẻ trong tộc hai thỏi bạc, còn thê tử thấy mất mặt, chịu giảm phần thưởng của để giữ thể diện cho mẫu.
An ca nhi tức phụ rõ là lễ nghi, là cố tình khuấy đục nước, cũng tặng hai thỏi bạc.
Thế là từ trận đối đầu giữa hai , trở thành ba tranh đấu.
Mẫu đối đầu với thê tử hơn mười mấy năm, rõ rằng tuy bề ngoài thê tử vẻ dịu dàng hiền thục, nhưng thực cũng là khó đối phó.
Vì , bà chọn dễ bắt nạt hơn, và đó chính là Khương Xuân.
Tống Chấn Đình thở dài.
Mẫu thật sự tính sai .
Khương Xuân tính tình sợ, sức khỏe, bây giờ còn đang học võ với tổng giáo đầu Ngụy, dù tạm thời học gì nhiều, nhưng nàng cách sử dụng lực khéo léo, mười mấy hai chục xông cũng gì nàng.
Làm thể dễ dàng nắm bắt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-275.html.]
Còn một điều quan trọng nhất.
An ca là rể của Khương gia, nhưng giữa và nhạc phụ một thỏa thuận, rằng chỉ cần đứa con đầu lòng của Khương Xuân mang họ Khương, còn từ đứa con thứ hai trở đều thể mang họ Tống.
Vì , Khương Xuân là con dâu Tống gia, là con dâu Tống gia.
Ngày thường khi mâu thuẫn gì lớn, nàng sẽ thừa nhận là con dâu Tống gia.
một khi nàng và Tống gia xảy mâu thuẫn, nàng thể ngay lập tức tuyên bố con dâu Tống gia, mà là nữ nhi giữ hương hỏa của Khương gia, mang An ca về sống ở nhà họ Khương phố Thăng Bình.
Lúc đó, Tống gia sẽ trở thành trò cho cả kinh thành.
Vậy nên ông qua Tùng Hạc viện, chủ yếu là để an ủi .
Việc trách mắng Khương Xuân chắc chắn là thể nào.
Không những thể trách, ông còn nhẹ nhàng an ủi nàng một chút, để nàng cảm nhận sự ấm áp của Tống gia, đừng loạn đòi dọn ngoài ở.
Bên Tùng Hạc Viện, Chu thị đang mong con trai đến để đòi công bằng, thấy Tống Chấn Đình, bà lập tức : "Lão đại, con xem con dâu của con đấy, nó định tức c.h.ế.t lão bà đây!"
Tống Chấn Đình thấy Khương Xuân đang thoải mái nóc nhà, bên còn lót tấm thảm lông sói bạc mà ông quý như bảo bối, nàng đang chơi trò ném bóng tuyết vui vẻ.
Người hầu của Tùng Hạc Viện nàng ném đến nỗi vội vã chạy trốn tán loạn.
Những hầu chạy trốn thì một cách hời hợt, thật sự quá giả tạo.
Tống Chấn Đình tiến lên hành lễ với Chu thị: "Con chào mẫu ."
Sau đó, ông giả vờ như chuyện gì: "Có chuyện gì xảy ?"
Chu thị đơn giản : "Con dâu của con tôn kính trưởng bối, phạt nó đến từ đường để suy ngẫm, nhưng nó chịu lời, leo lên mái nhà để đe dọa . Ta già , trong phủ cũng chẳng bao nhiêu uy quyền, thực sự thể quản nó."
Tống Chấn Đình lập tức chắp tay cúi đầu, lo sợ : "Mẫu ơi, xin đừng , nếu thì con chẳng còn chỗ nào để dung nữa."
Lời rõ ràng là nhắm đến câu "trong phủ cũng chẳng bao nhiêu uy quyền" của Chu thị.
Chu thị hừ lạnh một tiếng: "Đừng những lời vô ích đó, con xem việc nên xử lý thế nào?"
Tống Chấn Đình giả vờ trầm tư, dịu dàng khuyên nhủ: "Mẫu , hôm qua tuyết mới rơi, bên ngoài trời lạnh buốt, dù là mẫu là Xuân nương nhiễm cảm lạnh thì cũng chẳng chuyện đùa. Hay là chúng mỗi nhường một bước, trong nhà ấm nghỉ, còn Xuân nương thì xuống khỏi mái nhà. Chuyện gì cần bàn tính thì để hãy .
Ngày mai phủ còn mở tiệc đãi khách, đây là đầu tiên khi gia đình phục hồi danh dự mới tổ chức tiệc tùng. Nếu mẫu với con dâu vì bệnh mà thể mặt, ngoài sẽ đoán già đoán non . Hà tất gây chuyện thị phi chứ? Mẫu thấy ?"
Chu thị lớn tuổi, mấy năm gần đây bận rộn ít, sức khỏe chẳng còn như xưa, ngoài trời một lúc lâu cảm thấy đầu gối chịu nổi.
Vì thế, khi lời đề nghị của nhi tử, bà mím môi gì thêm.
Khương Xuân bỗng ném mạnh một cục tuyết xuống đất trống, lớn tiếng : "Không ! Hôm nay nếu rõ tội danh "bất kính với trưởng bối" của , thì , một kẻ mang tội, nào xứng đáng đặt chân lên đất nhà họ Tống, chỉ thể ở mái nhà qua đêm thôi. Nếu chẳng may c.h.ế.t cóng, cha vì thương con gái chắc chắn sẽ đến Đại Lý Tự báo án, yêu cầu họ trả sự trong sạch cho ."
Tống Chấn Đình: "..."
Biết ngay nàng dễ qua mặt như mà. Mẫu cũng thật là, chọc ghẹo nàng cơ chứ?
Tống Chấn Đình chỉ thể kiên nhẫn an ủi: "Xuân nương, con mới về nhà chồng, lẽ rõ một quy tắc trong phủ. Ví dụ như việc thưởng tiền, tiểu bối vượt qua trưởng bối, cho tiền thưởng nhiều hơn."
Khương Xuân híp mắt: " mà con cho tiền thưởng nhiều hơn , con chỉ theo, giống như bà nội, thưởng y hệt mà thôi. Người trưởng bối là tấm gương cho tiểu bối, con học theo trưởng bối mà sai ? Thứ cho vì sách ít, giờ đây mới nhận diện hết Tam Tự Kinh với Thiên Tự Văn, nên hiểu đạo lý ."
Tống Chấn Đình chặn họng, nên lời.
Ông gì đây? Chẳng lẽ phủ nhận rằng trưởng bối là tấm gương cho hậu bối ? Nếu thế, khi ông cháu chắt, sẽ dạy dỗ chúng thế nào?
Trang thị đưa tay áo lên che miệng, thầm vài tiếng. Một uyên bác như lão gia, mà cũng lúc khác câm lặng lời nào, thật là hiếm thấy. Quả là "tú tài gặp binh lính— lý cũng thể rõ"!