Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:41:47
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Muốn uống một bát canh gừng, cũng mở miệng lệnh, chờ đợi ít nhất hai khắc mới thể uống .

Nào ngờ bây giờ, bất kể lúc nào về nhà, luôn chờ , thậm chí chuẩn sẵn canh gừng ấm cho .

Sự đãi ngộ , thật khác xa như trời với đất, thể so sánh .

Hắn xuống cạnh Khương Xuân, vươn tay kéo nàng lòng, tựa cằm lên vai nàng, chân thành cảm thán: "Nương tử, nàng thật ."

Khương Xuân ban đầu đắc ý khẽ, đó nhạt: "Phu quân nếu hôm nay chuyện gì, e là sẽ nghĩ như ."

Chu thị là nãi nãi ruột của , còn nàng dám đối đầu với nãi nãi của , chắc chắn sẽ khó xử khi kẹt ở giữa.

Tống Thời An hề nhấc cằm, dùng giọng điệu lười biếng và thoải mái : "Ồ? Nương tử chuyện gì kinh thiên động địa ? Nói vi phu xem."

Ngày lễ lớn thế , bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, khỏi cửa khó, nàng thể chuyện gì to lớn ?

Khương Xuân khúc khích: "Thiếp , hôm nay đối đầu với lão thái thái."

Tống Thời An nhíu mày, hiểu hỏi: "Lão thái thái tính tình mấy chục năm đổi, bình thường nàng đều lười để ý đến bà, hôm nay đấu với bà ?"

Khương Xuân hừ hừ : "Thiếp vốn lười để ý đến bà, nhưng hôm nay bà lấy gương, nào thể ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận ?"

Tống Thời An buông nàng , thẳng mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Đừng thấy Khương Xuân thường ngày gì cũng theo ý , nhưng thực nàng cân nhắc giới hạn, nên phần lớn trưởng bối đều bỏ qua, so đo với nàng. Vậy mà hôm nay lão thái thái ngược với thường lệ, nghiêm túc với nàng ?

Khương Xuân thêm mắm dặm muối, mà dùng lời lẽ đơn giản nhất kể bộ sự việc.

Nghe xong, Tống Thời An lập tức lạnh mặt, giọng điệu nghiêm khắc: "Nàng mái nhà phủ đầy tuyết, đón gió lạnh suốt nửa canh giờ?"

Khương Xuân: "???"

Khả năng nắm bắt trọng điểm của lệch , chẳng lẽ trọng điểm là việc đấu với lão thái thái, và bà cuối cùng cũng nhượng bộ ?

Tuy , Khương Xuân vẫn thành thật gật đầu: " ."

Vừa gật đầu xong, nàng mới nhận sắc mặt của Tống Thời An chút .

Nghĩ ngợi một chút, nàng liền hiểu nguyên do.

Rõ ràng là đang giận nàng vì giữ gìn sức khỏe, dùng cách tự hại để dỗi với lão thái thái.

Khương Xuân chột rụt cổ , yếu ớt : "Chàng đừng lo, về bảo Lý ma ma nấu canh gừng cho uống , giờ thấy chỗ nào khó chịu cả."

"Không khó chịu?" Tống Thời An trừng mắt nàng, giọng lạnh như băng ngàn năm: "Nàng thể nữ nhân yếu ớt, thể chịu lạnh, nếu sẽ ảnh hưởng đến chuyện con cái?"

Hắn ngày ngày lo lắng về chuyện con cái, thậm chí còn tính đến việc năm tìm thần y, mà nàng chẳng bận tâm chút nào.

TBC

Không những quan tâm, nàng còn chậm trễ việc , khiến chuyện càng thêm khó khăn!

Nghe , Khương Xuân liền phản bác: "Thiếp ngốc, thể trực tiếp lên tuyết ? Cái m.ô.n.g của bằng thép! Trước khi lên mái nhà, tiện tay lấy luôn tấm đệm lông sói bạc của lão thái thái, đệm chống thấm giữ ấm, tuyết chẳng lạnh chút nào cả."

Nói đến đây, nàng còn ném cho Tống Thời An một cái liếc mắt đưa tình, đắc ý hỏi: "Thế nào, thông minh ?"

Tống Thời An: "..."

Thông minh cái đầu nàng chứ, suýt nữa thì nàng cho tức chết.

Hắn ôm ngực, thở một cách khó nhọc, cố gắng : "Khương Xuân, nếu c.h.ế.t sớm, nhất định là nàng cho tức đến chết."

Hắn đoán rằng, với tình hình , khó mà sống đến tuổi thọ như kiếp .

Khương Xuân vội vã tiến gần giúp thông khí, càu nhàu: "Chàng , suốt ngày lo lắng vớ vẩn, lạnh mà, cứ yên tâm, tự tức giận. Chàng thể thế nào , dễ mà nhiễm lạnh ? Chàng cứ yên tâm, nhất định sẽ sinh con cho , mà còn sinh hai đứa cơ, một đứa họ Khương, một đứa họ Tống."

Tống Thời An: "..."

Nếu yên tâm , thì chẳng tức giận đến mức .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-277.html.]

Bất cứ chuyện gì thể ảnh hưởng đến con cái, với đều là vô cùng nghiêm trọng.

Để tránh việc Khương Xuân dám chuyện như nữa, hất tay nàng , lạnh giọng : "Khương Xuân, đây là cuối cùng, nếu nàng còn dám giữ gìn thể, sẽ..."

Khương Xuân liếc mắt : "Chàng sẽ gì?"

Tống Thời An chậm rãi đáp: "Ta sẽ mách với nhạc phụ, để ông xử lý nàng."

Khương Xuân lập tức đau đầu.

Nàng trừng mắt , bực bội : "Chuyện của phu thê chúng , cần gì kinh động đến cha ? Cha bây giờ còn đang bận rộn với kế hoạch mở quầy bán thịt, thời gian lo mấy chuyện vụn vặt ."

Khương Hà đang mong ngóng cháu bồng bế, tuy ngoài mặt thúc giục, nhưng mỗi nàng về nhà, ánh mắt ông đều lén liếc xuống bụng nàng.

Nếu ông mà nàng giữ gìn thể, còn dám đối đầu với Tống lão thái thái, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, mắng nàng một trận trò.

"Chuyện vụn vặt?" Tống Thời An tin nổi thốt lên.

Tay buông xuống lập tức đưa lên ôm ngực.

Chuyện con cái mà trong mắt nàng chỉ là chuyện vụn vặt ?

Hắn lạnh một tiếng: "Có chuyện vụn vặt , nhạc phụ sẽ tự phán xét, nàng ."

Khương Xuân liền vòng tay ôm eo Tống Thời An, nũng nịu : "Được , , sai , sẽ dám nữa, phu quân hãy rộng lượng tha cho nhé."

Tống Thời An đẩy nàng , lạnh lùng : "Nàng buông , đừng dính lấy , dễ nàng lừa ."

Khương Xuân lập tức ôm chặt hơn, miệng tươi : "Thật lừa ? Tối qua ai ôm chặt lấy , còn rên rỉ chịu buông, nhất định đòi cùng mật, may mà giữ vững ý chí, sắc mê hoặc, giữ trong sạch."

Nói đến đây, nàng xoay xoay trong lòng Tống Thời An, như nũng: " mà hôm nay ý chí của vững vàng lắm, phu quân chỉ cần dỗ dành một chút, sẽ kìm lòng mà đồng ý ngay thôi."

Tống Thời An chút động lòng, lạnh lùng : "Nàng đừng lấy chuyện ân ái mà lừa , đừng nghĩ ham điều đó, nếu nàng nhận sai rõ ràng, dù nàng van nài, cũng động nàng."

"Ồ, phu quân quả nhiên giận , còn giận nhẹ nữa." Khương Xuân nhướn mày.

Rồi nàng khanh khách dỗ dành: "Được , , phu quân mà, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, thường mấy chuyện ngốc nghếch khi nóng đầu. Nếu cứ tính toán với , thì cả đời cũng xong . Thiếp thật sự sai , nếu còn đấu với khác, nhất định sẽ chọn cách an hơn, để phu quân lo lắng."

Tống Thời An vốn định tỏ nghiêm khắc thêm, nhưng thiếu chút cứng rắn.

luôn lo lắng rằng lý do hai con là do bản chịu hình phạt nước lạnh thấu xương khi còn ở trong ngục thiên lao.

Thế nhưng nỗi lo , chẳng thể .

Trước hết, đó chỉ là sự nghi ngờ riêng của , bằng chứng gì cả.

Thái y khẳng định rằng sức khỏe của , khả năng sinh con.

Thứ hai, cũng chỉ khiến Khương Xuân thêm lo lắng, mà chẳng mang kết quả gì thực tế.

thì nàng cũng thần y.

, chỉ thể thở dài một tiếng đầy bất lực, thuận theo lời của Khương Xuân mà xuống thang: "Nàng thì giữ lời, nếu tái phạm, sẽ che giấu cho nàng nữa, chắc chắn sẽ kể hết chuyện với nhạc phụ."

Nghe , Khương Xuân lập tức khẳng định : "Chắc chắn sẽ phạm nữa ."

Sau chuyện hôm nay, chỉ cần Chu thị còn chút lý trí, bà sẽ bao giờ gây phiền phức cho nữa.

Bởi vì, khi gây sự với , chẳng tổn hại gì, chỉ bà là mất mặt.

điên lắm mới chuyện dại dột, bất lợi như thế!

Tống Thời An im lặng một lúc, đột nhiên đưa tay ôm nàng lòng, ghé sát tai nàng khẽ : "Nàng nới lời giữ lời, đêm nay chúng sẽ ân ái."

Khương Xuân lập tức đổi thái độ, ngẩng cao cằm, hừ nhẹ một tiếng: "Chàng thèm dỗ dành , mà đòi ân ái với ? Mơ quá ."

Tống Thời An khẽ: "Miệng nàng cứng , đêm nay sẽ dỗ chỗ nàng, sợ nàng đồng ý."

Loading...