Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:41:55
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba đồng loạt lắc đầu.

Cô nương áo hồng phấn chậm rãi : "Thật trùng hợp, căn nhà mới của mua ở phố Thăng Bình, mà hàng xóm ngay bên cạnh chính là nhà họ Khương."

Ba còn đồng loạt trợn to mắt.

Sau một lúc lâu, cô nương áo lam mới hừ : “Ta , nàng dính dáng đến một tên đồ tể, hóa tên đồ tể thật là để dành cho Tống đại nãi nãi.”

Mọi đều kẻ ngốc, xong lời của cô nương áo hồng phấn, lập tức hiểu những vòng xoắn phía chuyện .

Nếu Đại tiểu thư nhà họ Trình, hoặc đúng hơn là nhà họ Trình, tính toán để Phạm đồ tể dụ dỗ Tống đại nãi nãi, thì khi Tống Thời An chuyện , liền thuận nước đẩy thuyền, ghép đôi Đại tiểu thư với Phạm đồ tể, thì quả thực hợp lý.

Cô nương mặc áo màu hạnh lạnh lùng : “Nhà họ Trình thật là liêm sỉ đến tột cùng, họ nghĩ rằng Tống lang quân là dễ coi thường ?

Theo thấy, dù họ tính toán thành công, Tống lang quân cũng đời nào lấy một cô gái từng từ hôn với kế thất.”

Cô nương áo lam đồng tình: “ , một thanh cao lạnh lùng như Tống lang quân thể chịu nỗi nhục ?”

Cô nương áo hồng phấn điềm tĩnh : “Tiền tài thể động lòng, ngoài việc Tống lang quân tương lai tươi sáng, nhà họ Tống giờ cũng như gấm thêu hoa, lửa cháy đổ dầu, dù Đại tiểu thư động lòng, thì nhà họ Trình cũng sẽ động lòng.”

Những lời , cả nhóm chìm im lặng, ai lên tiếng thêm nữa.

Vì ngay cả các nàng cũng khỏi cám dỗ.

Một lang quân xuất sắc như thế, một gia đình danh giá như , cô nương nào mà động lòng chứ?

Khác biệt chỉ là các nàng dù động lòng, cũng chỉ dám thầm mơ mộng trong đêm tối yên tĩnh, còn nhà họ Trình động lòng, thì sẽ thực sự tính toán và hành động.

Rồi cuối cùng chịu quả báo hiện thời.

Sau một lúc im lặng, cô nương áo hồng phấn mới lên tiếng: “Chuyện chỉ là giữa chúng với thôi, tuyệt đối đừng truyền ngoài.”

Mấy đồng ý nhanh chóng.

đầy vài ngày, cả giới quý tộc kinh thành đều chuyện .

Tất nhiên, đó là chuyện về .

*

Lúc , Khương Xuân đang trò chuyện với Trưởng công chúa Tân Thành.

Nhà họ Tống tuy gửi thiệp mời đến phủ Trưởng công chúa Tân Thành, nhưng nàng vốn dĩ thích ngoài, suốt cả năm cũng chẳng tham gia mấy bữa tiệc, nên ai chắc nàng tới .

Ai ngờ nàng đến, mà còn đến sớm.

TBC

Khương Xuân hàn huyên vài câu, : “Ta một bộ mạt chược từ ngoại bang, vốn định mang đến tặng Trưởng công chúa, nhưng sợ điện hạ bận rộn, nên dám quấy rầy.”

Trưởng công chúa Tân Thành nhướn mày hỏi: “Mạt chược là gì?”

Khương Xuân đáp: “Là một trò tiêu khiển, thể đánh để vui chơi, cũng thể cược một ít tiền nhỏ, thú vị.”

Ngừng một chút, nàng bổ sung: “Là nhị của mua từ một thương nhân ngoại bang. Tổng cộng cũng chỉ mua hai bộ. Nàng quen với những thương nhân ngoại bang , chứ nếu là khác, dù trả nhiều tiền, họ cũng chắc chịu bán.”

Khương Xuân nhân cơ hội để quảng cáo cho Chung Văn Cẩn một chút.

Lần tới khi mạt chược mang đến phủ Trưởng công chúa, khi nàng chơi vài ván với , chắc hẳn sẽ lan truyền khắp ngoài rằng thứ trò chơi .

Đến lúc đó, các quý phu nhân trong kinh thành chắc chắn sẽ tìm Chung Văn Cẩn để đặt hàng.

Khương Xuân nghĩ thầm, "ngôi quảng cáo đây ."

Trưởng công chúa Tân Thành ban đầu kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: “Thứ gì mà khiến ngươi thổi phồng đến ?”

Một lát , nàng khẽ ho một tiếng, hừ giọng: “Xong tiệc Đông Chí, ngươi hãy đích mang mạt chược đến cho .”

Khương Xuân hớn hở: “Dĩ nhiên là đích mang tới , còn dạy điện hạ cách chơi mạt chược nữa chứ.”

Trưởng công chúa Tân Thành lúc mới hài lòng.

Khương Xuân định cáo lui để tiếp tục tiếp đãi các cô nương khác, thì Trưởng công chúa Tân Thành hỏi: “Nghe Công chúa Cẩm Thành và Quận chúa Phúc Ninh đánh vì ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-280.html.]

Khương Xuân: “???”

Nàng ngay lập tức lùi một bước.

Cơm thể ăn bừa, nhưng lời thì thể lung tung .

Gì mà hai nàng đánh chứ, nếu khác , còn tưởng hai nàng theo đuổi để cặp kè nữa kìa.

Đừng nghĩ xưa hiểu chuyện , họ hiểu rõ đấy.

Cái gọi là "đoạn tụ chi phích" "ma kính chi hảo" đều là những thuật ngữ do xưa sáng tạo mà.

(Đoạn tụ chi phích: mối tình cắt áo - ám chỉ về mối quan hệ đồng tính nam, đồng tính nam.

Ma kính chi hảo: ám chỉ một mối quan hệ tình cảm phần mờ ám, đồng tính nữ.)

Khương Xuân vội vàng phủ nhận ngay: “Không , , điện hạ đừng mà…”

Nàng suýt chút nữa buột miệng hai từ “ nhảm”, nhưng may mắn kịp phản ứng, lập tức dừng . Dù , đối phương là trưởng công chúa, thể tùy tiện bảo bậy .

Khương Xuân cân nhắc câu chữ, thêm mấy từ: “... như .”

Trưởng công chúa Tân Thành thấy Khương Xuân sắc mặt kỳ quái, lời cứ ấp úng, lập tức nhíu mày suy nghĩ, khóe miệng nàng giật giật.

Nàng … trong đầu nghĩ cái gì thế ?!

Chẳng lẽ xem quá nhiều tranh nóng ?

Tống Thời An cũng quản nàng ?

Nàng hờn dỗi : “Cả hai đều xử lý ngươi, chẳng ai chịu nhường nhịn, vì thế mà đánh . Chẳng lẽ sự thật ?”

Khương Xuân hì hì: “Điện hạ như thế, thì đúng là sự thật .”

Ngừng một chút, nàng vô tội : “ mà chuyện , thật sự oan cho lắm. Thái tử phi nương nương cho dẫn hai tỷ chúng đến vườn mai trong ngự hoa viên ngắm hoa. Rõ ràng khi chúng đến thì chẳng ai ở đó, khi Công chúa Cẩm Thành đến, rằng vườn mai nàng bao trọn, chúng đến ngắm hoa là mạo phạm nàng, bắt các ma ma tát chúng mỗi bốn mươi cái.

Quận chúa Phúc Ninh thì còn kỳ quặc hơn, ăn một đĩa bánh khoai môn táo đỏ ở Đông Cung, thấy ngon nên xin Thái tử phi nương nương thêm một đĩa nữa. Thái tử phi nương nương liền sai ngự thiện phòng lấy thêm một đĩa.

Kết quả, Quận chúa Phúc Ninh ăn trộm bánh khoai môn táo đỏ mà nàng chuẩn cho Đức phi nương nương, bắt mặt Đức phi nương nương thỉnh tội.

Ta thật sự… thật sự nên gì nữa. "Muốn thêm tội thì lo gì cớ", nghĩ chắc hạn chế cung, trốn thì trốn thôi.”

Tống Thời An cũng bảo nàng tạm thời cung, như cũng chẳng dối.

Trưởng công chúa Tân Thành lạnh một tiếng: “Ngươi " thêm tội thì lo gì cớ", mà tưởng cung là thể tránh họ tìm cách gây sự ?”

Khương Xuân bĩu môi, ấm ức : “Vậy chứ ? Chẳng lẽ đánh họ? Đánh trong hoàng thất thì tội nhẹ , đúng ạ?”

Trưởng công chúa Tân Thành như một mụ phù thủy dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ, giọng trầm đầy quyến rũ: “Cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi nhận nghĩa mẫu, nghĩa mẫu che chở, xem còn ai dám bắt nạt ngươi nữa !”

Khương Xuân: “...”

Gần mươi tuổi, nhận một mười chín tuổi con nuôi?

Chẳng điều đó nghĩa là Tống Thời An hai mươi bốn tuổi cũng gọi nàng là nghĩa mẫu ?

Thế hợp lý ?

Điện hạ, xem điều kỳ quặc cỡ nào ?

Vậy ngài là fan hâm mộ của Tống Thời An, mà là "fan " của ?

là fan , thì cũng chỉ là "" danh nghĩa, chứ như , trong đời thật nghĩa mẫu của !

Khương Xuân định mở miệng từ chối, thì trưởng công chúa Tân Thành nhàn nhạt : “Ngươi cũng đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ kỹ thêm . Dù thì một chuyện như , qua sẽ còn nữa .

Bổn cung ngươi mạnh, còn đang học võ với tổng giáo đầu của Ngự lâm quân, chẳng tên tiểu tử nào đấu ngươi .

Tống Thời An là trong mộng của nhiều tiểu thư kinh thành, những thầm mơ tưởng đến nhiều vô kể. Chiến tranh giữa những tiểu thư trong khuê các, nhiều lúc cứ dùng sức mạnh là thể giải quyết .

Hơn nữa, trong đó phận cao quý, ngươi với họ vốn sự chênh lệch về địa vị, bất kể ngươi , dùng vũ lực đối với họ cũng sẽ coi là xúc phạm thượng cấp, tội thể tha thứ.”

Khương Xuân im lặng.

Loading...