Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:00
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời An cảm thấy ấm áp trong lòng, kéo nàng trong lòng , dịu dàng : "Nương tử, nàng đối với phu quân thật ."

Khương Xuân tươi : "Dĩ nhiên , đối với lắm, còn tìm cho một bà nghĩa mẫu chỉ hơn sáu tuổi thôi đấy!"

Tống Thời An: "..."

Chuyện đó tính, xin đừng nhắc đến nữa.

Sau lễ Đông Chí, các gia đình lượt mở tiệc, Khương Xuân theo gia đình nhà Trang thị hết nhà đến nhà khác, tiệc tùng kéo dài đến mùng bảy tháng Chạp mới kết thúc.

Với xưa, Lễ Lạp Bát là bước dịp Tết, vì thế tiệc Đông Chí thể kéo dài đến ngày Lễ Lạp Bát.

Vào ngày Lễ Lạp Bát, Khương Xuân cũng lười biếng, buổi sáng vẫn theo Ngụy An Thành học võ như thường lệ.

Sau khi ăn trưa, nàng mang theo bát cháo Lạp Bát, một hộp quà Mahjong và một gói lạp xưởng từ trong phủ, xe ngựa đến phủ Trưởng công chúa Tân Thành.

Theo lệ, Hà ma ma đón Khương Xuân.

Khương Xuân trò chuyện: "Ma ma, nghĩa mẫu đang bận việc gì ?"

"Khụ khụ khụ." Hà ma ma chính nước miếng của nghẹn .

Khang nương tử thật cách "leo lên cây" nhỉ, Trưởng công chúa chỉ mới nhắc đến một câu, lễ nghi còn tổ chức, mà nàng tự tiện gọi ngay là "nghĩa mẫu" .

Khương Xuân tủm tỉm : "Ma ma thấy gọi nghĩa mẫu mà kích động như , chắc chắn trong phủ đều thích ."

Hà ma ma: "…"

Thưa Trưởng công chúa, việc nhận Khương nương tử con gái nuôi, liệu thể suy nghĩ thêm ?

lòng Thái tử, gần gũi với ngài , cũng nhất thiết chọn Khương nương tử chứ?

Thái tử phi còn hai , vị Tống nhị nãi nãi Chung nương tính cách trầm hơn Khương nương tử ?

Hà ma ma luôn cảm thấy nếu Trưởng công chúa nhận cô nương tính cách hoạt bát như Khương Xuân con gái nuôi, phủ Trưởng công chúa Tân Thành sẽ còn ngày yên bình nữa.

Hà ma ma trả lời một cách nghiêm túc: "Nương nương mới ngủ dậy, giờ đang luyện chữ."

"Luyện chữ?" Khương Xuân nhướng mày, chẳng lẽ đang luyện chữ "Khanh Tri"?

Quả nhiên, khi Hà ma ma dẫn thư phòng của Trưởng công chúa Tân Thành, nàng ngẩng đầu qua bàn , liền thấy giấy tuyên đầy những chữ Khanh Tri li ti.

Hơn nữa, nếu nàng nhớ lầm, nội dung đó chắc hẳn là từ "Kinh Kim Cương"?

Khương Xuân bước tới, cúi hành lễ, tươi : "Con gái đến thăm nghĩa mẫu."

Theo lý mà , nàng là một nữ tử ngoại phái, đáng lẽ quỳ lạy Trưởng công chúa.

hiện tại nàng phận khác , con gái nuôi thì chỉ cần hành lễ cúi là đủ, cần quá câu nệ.

Trưởng công chúa Tân Thành khẽ nhếch môi.

Mặc dù đoán Tống Thời An sẽ từ chối lòng của , nhưng khi bất ngờ Khương Xuân cố ý ngọt ngào gọi là "nghĩa mẫu", vẫn khiến nàng thấy khó xử.

Nàng liếc Khương Xuân một cái, lạnh nhạt : "Bớt trò ."

Khương Xuân lập tức nhíu mũi, giọng điệu uỷ khuất: "Người trò gì ? Người chỉ gần gũi với nghĩa mẫu thôi mà, nghĩa mẫu đừng lạnh lùng như , sợ lắm đó."

Chữ thể tiếp tục.

Trưởng công chúa Tân Thành để bút lông nghiên mực, vui : "Ngươi thường xuyên chuyện với Tống lang quân như ?"

"Đâu Tống lang quân Tống lang quân nọ, đó là tế tử (con rể) của nghĩa mẫu mà." Khương Xuân tức giận một câu, : " , khi chuyện với phu quân, còn ngọt ngào hơn bây giờ nhiều."

Nói xong, nàng còn đưa mắt hiệu với Trưởng công chúa như kiểu " hiểu mà".

Trưởng công chúa Tân Thành: "…"

Nàng mấy hiểu.

Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Ngày lễ tết, ngươi đến đây gì?"

Khương Xuân lúc mới nhớ trong tay còn mang theo một đống đồ.

Nàng vội vàng đặt đồ lên chiếc bàn bên cạnh, : "Ta đến đưa cho món lạp xưởng, kèm theo ít mạt chược và cả lạp xưởng do con tự ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-282.html.]

Nàng lấy gói lạp xưởng , với Hạ ma ma: "Sợi buộc dây thừng đỏ là lạp xưởng cay, còn dây thừng trắng là cay, rửa sạch hấp trong hai khắc là .

Hấp chín xong thì cắt lát mỏng mà ăn, sẽ ngon hơn nhiều."

Hạ ma ma : "Lão nô nhớ ."

Sau đó bà cầm hộp thức ăn và lạp xưởng, giao cho một cung nữ, bảo nàng đem bếp.

Khương Xuân với Trưởng công chúa Tân Thành: "Ta cũng món quen ăn , nên mang quá nhiều. Nếu nghĩa mẫu ăn thấy ngon, cứ báo cho , sẽ mang thêm đến."

Chỉ từ một con heo mà lượng lạp xưởng đủ chia, lẽ nàng cần thêm một con nữa để tránh đủ phần cho .

TBC

Trưởng công chúa Tân Thành trả lời mà cũng từ chối, chỉ khẽ hừ một tiếng: "Món cũng tệ, đáng để ngươi khoe khoang."

Khương Xuân cũng khoe khoang thêm, lạp xưởng là món ăn mà thích thì ăn mãi chán, còn thích thì chỉ cần nếm thử cũng thấy quá nhiều.

Ngon , đến lúc tự nếm thử sẽ ngay thôi.

Nàng mở hộp mạt chược, chỉ những quân bài bên trong, : "Nếu thời gian rảnh, dạy chơi mạt chược nhé?"

Trưởng công chúa Tân Thành vòng khỏi bàn sách, tiến đến chiếc bàn cao, hộp mạt chược, ngạc nhiên : "Làm bằng ngà voi ?"

Không đợi Khương Xuân đáp , bà tự nhận xét: "Điêu khắc cũng tạm, nhưng chữ đó thiếu nét thế ? Thợ điêu khắc chắc là mù chữ ."

Khương Xuân khúc khích: "Không ạ, đây là mạt chược của nước phiên bang, chữ đó là chữ của ngoại quốc, chỉ là trông giống chữ của Đại Chu chúng thôi."

Trưởng công chúa Tân Thành gật đầu "Ừ" một tiếng, hiểu .

Khương Xuân tiếp: "Mạt chược cần bốn chơi, nha của con, Quế Chi, chơi, thể góp đủ , nghĩa mẫu chỉ cần tìm thêm một nữa là đủ."

Quế Chi và Quế Diệp Khương Xuân chơi vài , giờ cũng học kha khá, đủ để góp .

Trưởng công chúa Tân Thành thuận miệng : "Hạ ma ma, bà tham gia ."

Bà Hà nhanh chóng đáp: "Vâng."

Theo yêu cầu của Khương Xuân, Trưởng công chúa Tân Thành sai khiêng một chiếc bàn Bát Tiên và bốn chiếc ghế quan.

Sau khi bốn xuống bàn, Khương Xuân bắt đầu dạy Trưởng công chúa Tân Thành và Hạ ma ma nhận diện các quân bài mạt chược, giảng giải luật chơi.

Nàng còn kết hợp lý thuyết với thực hành, cùng họ thử chơi vài ván.

Rồi nàng : "Nghĩa mẫu rảnh thì ở nhà luyện nhiều , chúng chơi vui nữa , mà chơi nghiêm túc ."

Ý nàng là sẽ bắt đầu chơi ăn tiền.

Trưởng công chúa Tân Thành quả thực chút nghiện mạt chược, cảm thấy đây là một cách g.i.ế.c thời gian tuyệt vời, thú vị hơn so với chữ, vẽ tranh truyện.

Nghe , nàng khẽ hừ một tiếng: "Với cái đầu của ngươi, bản cung thua tiền cũng khó."

Khương Xuân đắc ý : "Trước đây mấy của cũng , kết quả thì ? Tiền tiêu vặt hàng tháng của các đều thua sạch tay ."

đó nàng tìm cách trả hết tiền đó cho họ, nhưng điều đó quan trọng.

trình độ chơi mạt chược của nàng vẫn khá .

Trưởng công chúa Tân Thành tự tin đáp: "Đó là vì họ dốt, tính bài. Chơi mạt chược mà tính bài thì thắng thể dựa vận may, nhưng thua thì cũng khó lắm."

Khương Xuân khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi: "Không hổ là nghĩa mẫu, thấy ngay điểm mấu chốt."

Quả thật chơi mạt chược tính bài, nếu chỉ dựa vận may, thì đừng thắng, giúp khác thắng mỗi cũng là may mắn lắm .

Nàng bộ than thở: "Xong , cảm giác túi tiền của còn an nữa."

Trưởng công chúa Tân Thành khen ngợi, khóe miệng khỏi nhếch lên, nhưng ngoài miệng vẫn khẽ hừ một tiếng: "Xem ngươi kìa, chút bản lĩnh mà !"

Khương Xuân nắm lấy cơ hội , lập tức than nghèo kể khổ: "Ôi, cũng giàu , nhưng khổ nỗi thực lực cho phép ạ. Nghĩa mẫu đó thôi, đang chuẩn mở cửa tiệm, mà một lúc mở hai cửa tiệm luôn, thật sự là chỗ nào cũng cần đến tiền, chỉ ước một đồng bạc thể tách hai mà tiêu thôi."

Trưởng công chúa Tân Thành nhướn mày: "Mở tiệm gì?"

Khương Xuân giải thích: "Một tiệm vải ở Tây Thị, bán mấy loại vải rẻ cho dân thường; còn một tiệm ở Đông Thị bán đồ trang điểm, tiệm dạng ạ..."

Nàng cố tình tạo sự tò mò.

Trưởng công chúa Tân Thành mắc lừa, bà khẩy: "Tiệm bán đồ trang điểm nổi tiếng ở Đông Thị nhiều lắm, vài tiệm còn là thương hiệu trăm năm, xem ngươi, một mới chen chân , sẽ mở đường thế nào."

Loading...