Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 284
Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:05
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì , chuyện nhập hàng nàng quyết định phiền Tông quản gia mà để Trịnh Côn và Tào Oanh tự tìm nguồn hàng.
Nếu thì lúc đó mới nhờ Tông quản gia giúp.
Mấy bận rộn suốt buổi chiều, cuối cùng cũng xong hết thịt của con heo .
Khi Tống Thời An trở về, thấy cả một bức tường phía nhà đầy ắp lạp xưởng treo phơi.
Hắn ngạc nhiên nhướng mày: "Lạp xưởng khô còn nhiều lắm mà? Sao thêm mẻ nữa?"
Khương Xuân hì hì: "Sắp đến Tết , cũng gì để tặng khác, đành thêm ít lạp xưởng để biếu tặng."
TBC
Tống Thời An thản nhiên : "Ra ngoài mua quà biếu là , tự lạp xưởng khô vất vả quá, mà chắc thưởng thức, thì chi cho cực?"
Khương Xuân hì hì: "Người ngoài thưởng thức cũng chẳng , chỉ cần nghĩa mẫu là đủ. Nghĩa mẫu ăn khen ngon thì lập tức sẽ học theo mà tâng bốc thôi.
Lúc đó, lạp xưởng của sẽ trở thành món quà quý."
Tống Thời An liếc nàng: "Vậy nàng định mở tiệm lạp xưởng, chuyên bán lạp xưởng hả?"
Lời khiến Khương Xuân phì , nàng lắc đầu : "Chàng đừng cái gì cũng nghĩ đến việc buôn bán, loại tham tiền như thế?"
Chủ yếu là vì lạp xưởng phiền phức, chi phí cao, bán đắt thì ai mua, bán rẻ thì chẳng lãi bao nhiêu, chi cho cực?
Vẫn là để ăn và biếu tặng thì hơn.
Nàng chắc nịch: "Không bán! Thứ sinh lời, bán gì?"
Tống Thời An chỉ hỏi vu vơ, chuyện phiếm thôi, cũng tiếp tục đeo bám chuyện nữa. Hắn lấy từ tay Quế Bì phía một bọc hành lý.
Hắn cầm bọc lên lắc lắc, khẽ : "Nương tử đoán thử xem, trong gì?"
Khương Xuân suy nghĩ một lúc, nhưng tài nào đoán đang định gì, nàng đành lắc đầu thú nhận: "Ta đoán ."
Tống Thời An cũng vòng vo nữa, trực tiếp đặt bọc hành lý tay Khương Xuân, khẽ : "Nàng mở xem ."
Khương Xuân đặt bọc hành lý lên bàn tràng kỷ, đưa tay tháo dây buộc cẩn thận lấy một cuộn sắc phong hoàng kim trang trí hoa lệ.
Sắc phong thời cổ đại đều chế tác từ trục dệt chuyên dụng của Cục Dệt với loại lụa tơ đặc biệt, ngoài bắt chước cũng thể .
Trục và bề mặt gấm theo phẩm cấp mà khác , bậc ba, bốn dùng loại trục dát vàng.
Vì , cần mở xem nội dung bên trong, Khương Xuân đây là sắc phong mà Tống Thời An xin cho nàng.
Có sắc phong , nàng mới chính thức triều đình công nhận là phu nhân sắc phong.
Tên rằng, chẳng thèm báo cho nàng một lời, âm thầm lo liệu xong việc .
Thật là chu đáo quá mức.
Dù nghĩ , Khương Xuân vẫn mở cuộn sắc phong, cẩn thận kỹ từng dòng văn tự đó.
Tống Thời An thấy , còn hào hứng trêu ghẹo nàng: "Trên đó chữ nào mà nương tử ? Có cần vi phu cho một lượt ?"
Khương Xuân liếc xéo , mắng: "Chàng là phu tử của , chữ nào , chẳng lẽ rõ ?"
Mắng xong thấy phần đúng.
Người lập đại công, thưởng công đành, còn mắng , như chẳng mất tinh thần của ?
Nàng vội gấp cuộn sắc phong , bảo Quế Chi cất giữ cẩn thận.
Ngay đó, nàng nhào thẳng lòng Tống Thời An, đưa tay ôm lấy cổ , hôn "chụt" một cái lên môi.
Sau đó giả vờ thút thít : "Phu quân tặng món quà bất ngờ , thật sự quá thích, phu quân đối xử với quá, yêu phu quân lắm!"
Tống Thời An liếc nàng: "Không mắng là phu tử nữa ?"
Khương Xuân giả vờ ngớ ngẩn: "Hả? Ai to gan dám mắng phu quân của , xem đánh kẻ đó tơi bời !"
Tống Thời An bật : "Nàng định dùng tay trái đánh tay , tay đánh tay trái? Có định diễn màn đấu tay đôi cho vi phu xem ?"
Khương Xuân hì hì: "Phu quân xem thì diễn một chút cũng mà?
Dù mặt phu quân, việc hổ ít, chẳng gì sợ."
Tống Thời An ôm chặt nàng lòng, cũng hôn nhẹ lên môi nàng, : "Đừng nghịch nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-284.html.]
Khương Xuân quả nhiên dừng , ngoan ngoãn rúc lòng , nghiêm túc : "Phu quân, bây giờ chính thức là phu nhân của nhé."
Tống Thời An "ừm" một tiếng, : "Có sắc phong , nàng bỏ vi phu cũng dễ ."
Khương Xuân khẽ đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c , mắng: "Thiếp chỉ miệng thôi, thật sự định bỏ , như thế, mà nỡ chứ?"
Bỏ chẳng là tiện cho khác ? Nàng ngốc đến thế.
Tống Thời An nhẹ: "Không nỡ là , nếu ..."
Không "nếu ", dù thế nào nữa, cũng để bỏ, dù dùng cách gì chăng nữa.
Dù gì, cũng cùng nàng đầu bạc răng long.
***
Ngày Tết Lạp Bát, ở kinh thành xảy một chuyện náo nhiệt: Đại tiểu thư nhà họ Trình, Trình Văn Uyển, cùng Lục gia nhà An Khánh Bá phủ, Phạm Lợi Châu, qua lễ vấn danh, chính thức định ngày cưới mùng mười tám tháng ba năm .
Khương Xuân "chậc" một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối với Tống Thời An: “Đáng tiếc là còn chờ thêm bốn tháng nữa mới xem náo nhiệt.”
Nàng chút kìm nổi hiến kế cho Phạm đồ tể .
Sau đó hì hì : “Thiếp đúng là vô cùng, vì tăng tỷ lệ sinh của Đại Chu mà dâng kế hiến sách, khi Thái tử tỷ phu lên hoàng đế, nếu ban cho một tấm huy chương vàng thì thật là quá đáng!"
Tống Thời An bật , đưa tay xoa nhẹ đầu nàng: "Chuyện e là khó đấy, chi bằng nhờ cho nàng một tấm huy chương vàng khác?"
Khương Xuân trừng mắt liếc , hừ một tiếng: "Tiền của chẳng cũng là của ? Chàng cho huy chương vàng, khác gì tự cho ?"
Tống Thời An lập tức sửa lời: "Nương tử đúng."
Nghĩ ngợi một lúc, nhếch môi : "Lần sẽ tìm một cái cớ khác, đến Thái tử tỷ phu đòi chút vàng thỏi, để nương tử thích gì thì ."
Khương Xuân lập tức tươi như hoa: "Như mới đúng chứ, tiêu tiền của khác vẫn là thoải mái hơn!"
Tống Thời An khen: "Quả nhiên nương tử cách sống."
Sau đó, trao cho Khương Xuân một gói bạc cùng bốn tờ khế ước.
Hắn : “Người môi giới Bao gia nhờ mang đến cho nàng.”
Bốn tờ khế ước là khế ước thuê bốn gian cửa hàng, một gian ở Đông Thị, ba gian ở Tây Thị, tổng cộng thu về một ngàn sáu trăm lượng tiền thuê.
Khương Xuân tươi: "Ôi chà, nhanh cho thuê ? Bao Đa Thính thật đúng là tài giỏi."
Tống Thời An mỉm : "Vị trí của mấy gian cửa hàng đều đắc địa, ở Đông Thị thì cũng ở Tây Thị, đều là những nơi tuyệt vời để kinh doanh, nhiều tranh thuê."
Khương Xuân dĩ nhiên rõ điều , nên nàng đặt giá thuê cao, để cho khách thuê cơ hội trả giá.
Kết quả thì , bọn họ thậm chí thèm trả giá, liền ký hợp đồng ngay.
Tất nhiên, cũng thể là họ trả giá, nhưng đều Bao Đa Thính từ chối.
Dù nàng và Bao Đa Thính hợp tác theo cách chia hoa hồng, giá thuê càng cao thì phần chia của càng nhiều, ngu mà về phía khách thuê.
Khương Xuân mở chiếc rương lớn đầy “bảo bối” của , ôm một chiếc hộp đựng tiền, hớn hở bắt đầu đếm.
Trước đó, nàng bán hồ tiêu một ngàn lượng bạc; đó Tống Thời An giúp nàng cầm cố mấy món đồ nội thất lớn một ngàn hai trăm lượng; Trưởng công chúa Tân Thành ban cho một trăm lượng vàng, tức là một ngàn lượng bạc; bây giờ thu một ngàn sáu trăm lượng tiền thuê.
Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm lượng bạc.
Mua sắm vặt vãnh với Chung Văn Cẩn và hai cửa hàng khác, nàng tiêu ba trăm lượng.
Hiện tại trong tay Khương Xuân vẫn còn bốn ngàn năm trăm lượng bạc.
là một tiểu phú bà.
Khương Xuân đếm tiền , càng đếm khóe miệng càng rộng, đến khi đếm xong thì khóe miệng gần như kéo dài đến tận mang tai.
Tống Thời An chỉ đó, khóe môi nở nụ , Khương Xuân đếm bạc, dáng vẻ tham tiền của nàng đáng yêu vô cùng.
Hắn chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng, hạnh phúc tràn đầy.
Ngày mười tám tháng Chạp, cửa hàng Thượng Phong Dương Hóa của Chung Văn Cẩn và Khương Xuân chính thức khai trương.
Chung Văn Cẩn là đại đông gia, nắm giữ sáu phần cổ phần, còn Khương Xuân là nhị đông gia, giữ bốn phần vốn.
Ban đầu, theo ý của Chung Văn Cẩn, hai tỷ sẽ chia đều vốn, mỗi năm phần, một bỏ vốn, một bỏ công.
Khương Xuân từ chối.