Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:09
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi khỏi cửa, họ còn mạnh miệng rằng mỗi sẽ giành lấy mười lọ để dùng đến khi mùa xuân năm trời ấm lên.

Một nhóm ba mươi hùng hổ kéo đến cửa hàng Thượng Phong Dương Hóa, cùng sững sờ.

Chỉ thấy bên trong cửa hàng đông như kiến, kẻ thì , còn bên ngoài chen lấn để . Nhìn một lượt, chỉ thấy đầu san sát.

Cao Tân Nhiên, của Cao nương tử – quen của Khương Xuân và cũng là thê của Lục Chấn Ninh, phó chỉ huy binh mã tư Bắc Thành, nhịn tức giận : "Đông thế , chúng tranh ?"

Còn giận chó đánh mèo với Tống Thời Thiền: “Tiệm là của tẩu tẩu , chỉ cần giúp bọn mua ít cao trị tê cóng là , bắt bọn tự mua? Huynh nghĩ bọn khả năng khinh công như chắc?”

TBC

Tống Thời Thiền cảm thấy thật oan ức.

Hắn vì lo tiệm mới của tẩu tẩu ế ẩm nên kéo một nhóm đồng học đến ủng hộ, ai ngờ trở thành việc dư thừa.

Hắn liên tục chắp tay xin : “Thật , thật , cũng ngờ tiệm của tẩu tẩu đông khách như . Các hãy bình tĩnh, để chen xem tình hình, thể tìm Tương chưởng quầy cửa .”

Cao Tân Nhiên liền vẫy tay gọi Trịnh Khôi, xuất từ nhà võ tướng: “Trịnh , phiền hộ tống Tống trong, đừng để hình nhỏ bé của giẫm bẹp.”

Thân hình Tống Thời Thiền cũng hề nhỏ, chỉ thấp hơn Tống Thời An một hai tấc, trong thời đại mà chiều cao phổ biến thì cũng xem là cao lớn nổi bật.

khổ nỗi đào mỏ ba năm, ăn đủ no, ngủ đủ giấc, da đen nhẻm, thì gầy guộc chỉ còn da bọc xương.

Khi giữa đám con nhà quan , giống như hạt gạo đen héo úa lạc trong đống gạo trắng, thật sự chẳng hề ăn nhập.

Dưới sự hộ tống của Trịnh Khôi, cao lớn hơn nửa cái đầu, cuối cùng Tống Thời Thiền cũng chen tiệm, tiến đến quầy nơi Tương Hữu Phúc đang .

Tương Hữu Phúc thấy Tống Thời Thiền với quần áo xộc xệch, chiếc mũ giám sinh đầu cũng chen rơi mất, liền ngạc nhiên hỏi: “Tam gia, ngài đến đây?”

Tống Thời Thiền nhận chiếc mũ mà Trịnh Khôi nhặt về, đội lên : “Ta đưa đồng học đến ủng hộ tiệm của tẩu tẩu, ai ngờ đông như , căn bản là chen !”

Nói xong, hỏi một câu mà chẳng trông mong gì: “Bọn họ mua cao trị tê cóng, hiện giờ còn hàng ?”

“Chưởng quầy, gương tay, gương trang điểm và đồng hồ bỏ túi đều hết hàng .” Đột nhiên một tiểu nhị chen qua, lớn tiếng hét lên với Tương Hữu Phúc.

Tương Hữu Phúc chẳng kịp để ý đến Tống Thời Thiền, lập tức lấy từ quầy ba tấm bảng gỗ với nền đen chữ đỏ, đó to hai chữ “Hết hàng”, đưa cho tiểu nhị, bảo: “Nhanh, mau treo lên.”

Tiểu nhị ôm bảng gỗ, khó khăn chen ngoài.

Vừa chen lớn tiếng rao: “Gương tay hết hàng! Gương trang điểm hết hàng! Đồng hồ bỏ túi hết hàng!”

Trang Hữu Phúc lau mồ hôi trán, mỉm với Tống Thời Thiền: “Cao trị tê cóng thì còn nhiều lắm, bọn họ chỉ mải mê mua gương kính và đồng hồ, nào tâm trí để ý đến cao trị tê cóng của chúng ?”

Nghe , Tống Thời Thiền liếc mắt Trịnh Khôi, cả hai cùng nở nụ nhẹ nhõm.

Sau đó, Tống Thời Thiền dứt khoát với Tương Hữu Phúc: “Cho bọn ba trăm ba mươi hộp!”

Tương Hữu Phúc dụi tai, tin nổi: “Bao nhiêu hộp? Tam gia ngài bao nhiêu hộp?”

Tống Thời An cao giọng hét lên: “Ba trăm ba mươi hộp!”

Bọn họ đến đây ba mươi tư , trừ là ba mươi ba .

Mỗi mười hộp, vặn ba trăm ba mươi hộp.

Tương Hữu Phúc lúc đầu vui mừng, nhưng lắc đầu: “Không , nhị thiếu phu nhân dặn cao trị tê cóng hạn sử dụng, mỗi chỉ mua ba hộp, dùng hết thể mua thêm.”

Trịnh Khôi lườm một cái, hừ lạnh: “Ba hộp là lượng của bình thường, bọn ở trong giám sinh giáo xá, thứ gì để sưởi ấm, tay chân tê cóng nhiều như mắt lưới, ba hộp đủ dùng? Đừng nhảm nữa, mau đưa cho mỗi chúng mười hộp, bọn còn về học hành, chậm trễ thi trạng nguyên, ngươi gánh nổi trách nhiệm , tiểu chưởng quầy?”

Tương chưởng quầy giật giật khóe miệng.

Ngài là con nhà võ tướng, đến tính toán một trăm còn rõ, mà còn dám thi trạng nguyên!

Nghĩ đến đây, sắc mặt cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-286.html.]

Ừm, nếu thi võ trạng nguyên thì Trịnh Khôi thật sự khả năng đạt .

Võ trạng nguyên thể tính là trạng nguyên chứ?

Trang Hữu Phúc gãi đầu khó xử, : “Nhị thiếu phu nhân quy định hạn mức , nếu phá vỡ, chắc chắn sẽ nhị thiếu phu nhân cắt thưởng.

Hay là thế , tam gia chờ một chút, lên lầu hỏi nhị thiếu phu nhân.”

Tống Thời Thiền ngạc nhiên hỏi: “Nhị tẩu ở đây ?”

Tương Hữu Phúc đáp: “Không chỉ nhị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân cũng ở đây.”

Tống Thời Thiền lập tức ánh mắt sáng lên, liền lên lầu thỉnh an hai vị tẩu tẩu, nhưng nghĩ đến đám đồng học còn đang sốt ruột chờ bên ngoài, đành thôi.

Hắn vẫy tay, giục: “Vậy ngươi mau lên xin chỉ thị.”

Chung Văn Cẩn dẫn đồng học đến ủng hộ , liền : “Đã là đồng học của tam gia, phá lệ một , bán cho mỗi mười hộp, còn giảm giá thêm 10%, bảo với họ là và đại thiếu phu nhân cảm ơn bọn họ đến ủng hộ.”

Tương Hữu Phúc xuống lầu, truyền đạt lời của Chung Văn Cẩn.

Tống Thời Thiền khẽ huých cùi chỏ Trịnh Khôi, đắc ý : “Thấy , tẩu tẩu thật là rộng rãi!”

Trịnh Khôi loại cao trị tê cóng của ngoại bang hiệu quả , chỉ bán với giá hai trăm văn một hộp, mười hộp là hai lượng bạc, khi giảm giá còn chỉ một lượng tám tiền bạc, nhịn mà khen: “Tống , hai vị tẩu tẩu của đúng là nữ Bồ Tát.”

Tống Thời Thiền lập tức thuận miệng khoe thêm: “Ai bảo chứ, hai tẩu tẩu của tâm địa nhân hậu, đời chắc thương nhân chỉ trục lợi .”

Đợi đến khi Trịnh Khôi vác cái bao lớn chứa đầy ba trăm ba mươi hộp cao trị tê cóng, hộ tống Tống Thời Thiền chen ngoài, đám giám sinh liền đồng loạt reo hò.

Khi rằng mười hộp cao trị tê cóng chỉ tốn một lượng tám tiền bạc, đám con nhà quan màng thế tục lập tức hết lời khen ngợi Chung Văn Cẩn và Khương Xuân, tâng bốc hai đến tận mây xanh.

Cứ như sắp phong thành thánh mẫu .

Mà ở lầu, Chung Văn Cẩn và Khương Xuân, khi sổ sách Tương Hữu Phúc trình lên, suýt chút nữa thì ngớt.

Quả thật là kiếm lời đầy túi.

Một chiếc gương nhỏ, nhập từ Phân Tứ Tứ giá chỉ vài đồng, bán năm lượng bạc; một chiếc gương trang điểm để bàn chân đế bằng gỗ, nhập hơn chục đồng, bán tám lượng bạc; một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ điển giá hơn hai mươi đồng, bán mười lượng bạc.

Việc khác gì cướp tiền ?

Dĩ nhiên, đây là tính toán trong lòng của Chung Văn Cẩn.

Còn đơn nhập hàng, chắc chắn nàng thể ghi rẻ như thế, nếu thì chỉ Tương Hữu Phúc mà ngay cả đại tẩu cũng sinh nghi.

Trong danh sách nhập hàng, giá của gương cầm tay là một lượng bạc, gương trang điểm là hai lượng bạc, còn đồng hồ bỏ túi là ba lượng bạc.

Khương Xuân hiểu chuyện, nhưng vẫn miệng khen ngợi ngớt: “Cũng nhờ nhị quen với vị ngoại quốc , nhờ đó mà kết giao ít thương nhân nước ngoài, nếu giá nhập hàng thấp thế ?

Ta thật, việc lấy bốn phần lãi là nhiều, thật chỉ nên lấy ba phần thôi.”

Chung Văn Cẩn, hưởng lợi từ cả hai phía, thấy liền vội vàng xua tay: “Đại tẩu, tẩu đừng thế, nếu nhờ tẩu cho thuê cửa hàng ở vị trí với giá thấp, còn đem hết tiền tích cóp đầu tư cho , thì cửa hàng ngoại thương thể mở .

Giữ sáu phần cổ phần là thấy áy náy , tẩu đừng đến chuyện giảm cổ phần nữa, nếu thật sự còn mặt mũi nào.”

Khương Xuân đáp: “Được , , nữa. Nhị dẫn giàu, thì cũng khách khí .”

*

Tống Thời Thiền hớn hở cùng đám đồng học Quốc Tử Giám.

Sau khi tin tức lan truyền, các lớp khác cũng lượt cử đến nhờ mua chung cao trị tê cóng.

Tống Thời Thiền trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng bảo: “Giờ thể đồng ý , đợi ngày nghỉ mai về nhà hỏi hai vị tẩu tẩu xem còn bao nhiêu hàng tồn mới .”

Loading...