Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:12
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi tất nhiên đồng ý: “Được, chúng chờ tin ngươi.”

Hôm , ngày nghỉ, Tống Thời Thiền định bụng sẽ ngủ nướng từ từ về nhà.

Nào ngờ, trời còn sáng đám giám sinh sốt ruột mua cao trị tê cóng lôi dậy, thúc giục nhanh chóng về nhà.

Tống Thời Thiền: "..."

Hắn ngáp bò dậy rửa mặt, đó cùng hai hầu đến chờ ở cổng Quốc Tử Giám từ sớm, hướng về phía nhà họ Tống ở ngõ Quế Hoa.

Đi qua cổng Tây Thị, thật trùng hợp khi gặp cảnh bán để chôn cha.

Một thiếu nữ trẻ tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh, miệng nhỏ nhắn như cánh hoa, đội hoa trắng, mặc áo tang trắng, đang quỳ thẳng mặt đất lạnh lẽo.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, lệ lưng tròng, nước mắt như rơi mà rơi xuống. Nàng thê lương cúi đầu lạy mỗi qua đường, miệng yếu ớt kêu gọi: “Cầu xin ngài, xin hãy mua lấy , xin hãy thương xót, cứu lấy .”

Lúc sáng sớm thế , qua cổng Tây Thị hoặc là những tiểu thương vội vã mở cửa hàng, hoặc là những dân bình thường đang gấp rút mua sắm.

Ai nấy đều tiền lẫn thời gian để mua một tiểu cô nương yểu điệu như thế về việc nặng nhọc.

Đến khi trán cô gái đập xuống đất đến đỏ lên, vẫn ai dừng hỏi thăm.

Nước mắt tuyệt vọng của thiếu nữ tuôn rơi, nàng nhào đến bên t.h.i t.h.ể phủ vải bố trắng, thút thít: “Cha ơi, là do con bất tài, ngay cả một cỗ quan tài mỏng manh cũng lo nổi, chẳng thể để cha an táng yên .”

Tống Thời Thiền lập tức động lòng thương xót, liền xoay bước, thẳng đến mặt thiếu nữ .

Thế nhưng khi bước vài bước, đột nhiên dừng .

chợt nhớ đến những lời mà đại tẩu từng đây.

Lúc đó, chính thề thốt những gì nhỉ?

"Đại tẩu chỉ dọa tiểu thôi, chứ tiểu ngốc mà thấy bán chôn cha đường liền động lòng trắc ẩn?"

hiện tại thật sự động lòng trắc ẩn.

Cái tát đúng là đau thật.

Cũng may là kịp tỉnh ngộ, thực sự bước qua mua , nếu thì đúng là còn mặt mũi nào gặp đại tẩu nữa.

Tống Thời Thiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước chuẩn tiếp tục về hướng đường Quế Hoa.

Ngay lúc đó, từ con hẻm Tây Thị bước ba tên du côn vô , trông bộ dạng lấc cấc.

Cả bọn thấy tiểu cô nương đang quỳ cổng Tây Thị bán chôn cha liền lộ ánh mắt đầy dâm đãng, xúm .

Bọn chúng cô gái từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, bộ n.g.ự.c căng tròn, và hai chân thon dài ẩn làn váy, nước dãi suýt chảy .

Một tên : "Ôi chao, tiểu cô nương xinh quá, còn tươi hơn cả mấy ả trong Phụng Tiên Các."

Tên khác tấm bảng mặt cô gái, nhận đó "Bán mười lượng."

Hắn liền nhếch mép khinh bỉ: "Mười lượng? Mười lượng đủ cho bọn uống rượu hoa mười ở Phụng Tiên Các , quá đắt!"

Tên thứ ba liền phản bác: "Đồ ngốc, mười lượng thì nhiều thật, nhưng bọn thể mua cô , chơi vài tháng cho chán bán Phụng Tiên Các. Với nhan sắc thế , ít nhất cũng bán mười lượng.

Coi như tốn đồng nào, chơi tiểu cô nương mấy tháng, ngươi nghĩ xem đáng ?"

Tên thứ hai lập tức vỗ tay khen ngợi: "Lão tam, ngươi tính toán thật, nghĩ nhỉ!"

Nói xong, sang hỏi tên đầu tiên: "Lão đại, ngươi thấy thế nào?"

Lão đại ha hả: "Lão tam tính kế , ngốc mới phản đối, cứ thế !"

Lập tức, tên thứ hai tiến tới kéo áo tang của cô gái, miệng gian : "Tiểu cô nương, bọn mua ngươi , lên theo bọn ."

Cô nương mặt đầy sợ hãi, lùi : "Thả , , bán cho các ngươi, các ngươi, các ngươi ."

Tên thứ ba khẩy: "Ngươi mặc kệ bọn , ngươi bán chôn cha, bọn bỏ tiền cho ngươi chôn lão già , ngươi theo bọn , để mặc bọn xử lý."

Hắn còn chế giễu tên thứ hai: "Lão nhị, ngươi đó, đến một tiểu cô nương yếu đuối cũng giữ nổi, ăn nhiều cơm gì mà vô dụng thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-287.html.]

Bị mắng, tên thứ hai lập tức kích động, giống như đại bàng bắt gà con, dùng đôi tay to như quạt gió siết chặt lấy hai cánh tay của nữ tử.

Nữ tử vùng vẫy dữ dội, thét lên: "Buông , bán cho các ngươi, chỗ khác , đừng chạm ."

sự kháng cự vô ích, chẳng thể tên thứ hai.

Nữ tử hoảng loạn quanh, miệng hét lớn: "Cứu với... kẻ đang bắt cóc dân nữ! Cứu với..."

Sáng sớm, cổng Tây Thị, đều vội vã, ai cũng việc riêng . Thêm đó, ba tên du côn vô đều to con, dáng vẻ hung dữ, khiến thấy khó đối phó. Vì , dù cô gái kêu gào đến khản giọng, cũng ai dám đến can thiệp.

Tống Thời Thiền cảnh đó mà khỏi đau lòng, bước chân trở nên nặng nề.

Những lời của ba tên vô sót một chữ, nên cũng hiểu rõ nếu cô nương rơi tay bọn chúng, chắc chắn sẽ chịu kết cục vô cùng thê thảm.

Bỏ mười lượng bạc mua nàng cũng coi như là cứu một mạng , còn hơn xây bảy tòa tháp.

Về chuyện dây dưa , nghĩ chắc cũng khó giải quyết.

TBC

Chỉ cần mặt, để hai tùy tùng lo liệu, chắc sẽ tránh rắc rối.

Hai tùy tùng của ăn mặc giản dị, nhiều nhất cũng chỉ coi là công tử nhà giàu bình thường, mà cả hai đều ngoài ba mươi, cô nương hẳn sẽ bám lấy họ.

Tính toán xong xuôi, Tống Thời Thiền đầu , định mở miệng dặn dò tùy tùng.

Điều bất ngờ xảy .

Cô nương đột nhiên cắn mạnh tay của tên thứ hai, đau đớn kêu lên một tiếng, buông lỏng cánh tay đang siết chặt nàng.

Nữ tử lập tức bật dậy, lảo đảo chạy trốn, chạy một cách hoảng loạn, chẳng phân biệt đường xá, lao thẳng về phía Tống Thời Thiền.

Chạy đến mặt , nàng liền "bịch" một cái quỳ xuống, tay túm lấy góc áo choàng lông chồn của .

Mắt ngấn nước, nàng lóc cầu xin: "Công tử, bọn họ đang bắt cóc dân nữ, xin hãy cứu , cầu xin ngài cứu , bán thanh lâu kỹ nữ... hu hu hu..."

Tống Thời Thiền giật , lùi vội vàng : "Nam nữ thụ thụ bất , tiểu cô nương mau buông tay..."

Hai tùy tùng là do nhà họ Ly tìm về riêng cho Tống Thời Thiền, và họ căn dặn kỹ càng đề phòng những cô nương đắn tiếp cận công tử nhà .

Thấy tình cảnh như , họ liền xông đến, nghiêm giọng quát: "Mau buông công tử nhà , nếu đừng trách chúng khách sáo."

Cô nương coi Tống Thời Thiền là cọng rơm cứu mạng, khó khăn lắm mới tiếp cận , thể buông tay?

Không những buông, nàng còn nắm chặt hơn, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc đứt dây, giọt to giọt nhỏ mà rơi xuống, nức nở : "Công tử, xin ngài cứu lấy tiểu nữ..."

Tống Thời Thiền thấy nàng lóc thảm thiết như , một nữa động lòng trắc ẩn.

Hắn cúi đầu bàn tay đang túm lấy áo choàng của , dịu dàng : "Có gì từ từ , cũng giúp cô nương, cô nương hãy buông..."

Câu còn dứt, bỗng khựng .

Áo choàng của là loại gấm đen thêu hoa văn chìm, lót lông chồn trắng.

Trên tấm gấm đen đó, đôi tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, mềm mại và thon dài như búp hành hiện rõ. Bàn tay thanh tú như thế, ai thấy cũng khỏi thêm vài .

đôi tay , lấy một vết nứt nẻ.

Nếu là đây, Tống Thời Thiền chắc chắn sẽ để ý đến chi tiết .

trở về kinh thành với một đống vết nẻ , khó khăn lắm mới chữa khỏi, khi Quốc Tử Giám học, tay chân nổi thêm vài vết nứt nẻ nữa.

Các đồng học khác cũng , gần như ai ai cũng vết nứt nẻ tay chân.

Họ chỉ ở trong giảng đường ban ngày, thứ gì để sưởi ấm, còn ban đêm ở chỗ ở lò sưởi, mà vẫn nứt nẻ.

Cô nương , ngay cả mười lượng bạc để chôn cha cũng , thế nào mà tay nàng lấy một vết nứt nẻ?

Phải chăng nàng khả năng đặc biệt, dù chịu lạnh đến cũng nứt nẻ?

Hay là nàng thật sự hề nghèo khổ, mà chỉ đang giả vờ đáng thương để đạt mục đích gì đó?

Khả năng thứ nhất rõ ràng thực tế.

Ngay cả những nam nhân trẻ khỏe mạnh như họ còn tránh nẻ, ai nấy đều vết nứt nẻ do lạnh.

Loading...