Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:29
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiển nhiên họ thuộc nhóm tin tức nhanh nhạy nhất, đồng thời cũng là những kẻ lắm mồm nhất.
Bọn họ chứng kiến cảnh náo nhiệt , e rằng cần đến chiều tối, bộ kinh thành sẽ lan truyền tin tức.
Khương Xuân vung gậy đuổi theo, khinh bỉ : "Thê tử ngươi mới mất đầy hai tháng, ngươi ở nhà để tang cho đàng hoàng mà chạy đến nhà khác tán tỉnh tiểu thư, còn cưới nàng chính thê. Ngươi xứng đáng với thê tử quá cố của ? Ta lâu , Hạ lang quân , nhà ngươi ngày xưa nghèo rớt mồng tơi, đến một thầy giáo cũng thuê nổi, nếu nhờ Lộc lão gia hào phóng chu cấp tiền bạc giúp đỡ, thì ngươi ngày hôm nay? Vậy nên ngươi gọi hành động là gì?
Qua cầu rút ván? Vô ơn bội nghĩa? Hay là lòng sói lang?"
Hạ Thư Duy ngờ đại nãi nãi nhà họ Tống, một nữ nhân nơi hậu viện, thể rõ từng chi tiết về đời tư của như thế.
Hắn bối rối trong chốc lát, đến quên cả ôm đầu, liền trúng hai gậy ngay trán.
Hắn đau đớn, vội lấy bình tĩnh, nhạt : "Không từ xuất hiện một kẻ vô , vu khống , để ép đưa cho một khoản bạc lớn trả nợ cờ bạc.
Thê tử quá cố của vì bệnh cấp tính mà qua đời, nhạc phụ còn từng mời quan phủ đến huyện Thủy Văn kế bên để khám nghiệm tử thi, chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Xin đại tẩu đừng oan uổng , tội danh nghiêm trọng như thế, dám gánh."
Khương Xuân vung gậy đánh chân , lạnh : "Có tội , đợi khi Đại Lý Tự điều tra đến tận cùng sẽ rõ ràng thôi."
Cú đánh còn mạnh hơn , Hạ Thư Duy đau đến nỗi xổm xuống ôm chân, kêu rên: "A, đau quá, chẳng lẽ chân đại tẩu đánh gãy ?"
Khương Xuân lập tức đánh thêm một gậy chân còn , khẽ: "Chỉ gãy một chân, khập khiễng tiện, giờ cả hai chân đều gãy thì sẽ chẳng tốn sức nữa."
Trong đám đông to gan xen : "Đại nãi nãi đùa , hai chân đều què thì mà ?"
Khương Xuân tươi : "Phải què thật mới tính, giả què thì ."
Nàng ám chỉ rằng Hạ Thư Duy đang giả què.
Không chỉ ám chỉ, nàng còn đá một phát khiến Hạ Thư Duy ngã nhào bốn vó chổng lên trời.
Nhìn xuống từ cao, nàng lạnh : "Ngươi bảo chân què , thẳng tay đánh gãy thật, để thỏa ý ngươi thì ?"
Nói xong, nàng giơ cao cây gậy trong tay.
Hạ Thư Duy hoảng hốt, mặt mày tái mét.
Chuyện đại nãi nãi nhà họ Tống sức mạnh vô song, từ lúc mới kinh, nhưng từng để tâm.
Hắn nghĩ, dù nàng mạnh đến thì cũng chỉ là nữ nhân hậu viện, thể đánh ?
Nào ngờ đại nãi nãi họ Tống chẳng chút nể mặt, trực tiếp vung gậy đánh tới tấp, còn sẽ đánh gãy chân .
Người tàn tật quan, đó là quy định cứng rắn của triều đình.
Nếu chân mà gãy thật, con đường quan của coi như cũng chấm hết.
Sợ quá, giả vờ nữa, liền bật dậy như cá chép và nhanh chóng chạy xa hơn mười bước, tạo cách với Khương Xuân.
Khương Xuân liếc mắt , chế giễu: "Ồ, chẳng ngươi chân gãy ? Người nhà nào mà chân gãy còn thể chạy nhảy như ? Tốt lắm, hóa Hạ lang quân đang giả vờ đấy ?"
Nàng tỏ vẻ tức giận, đuổi theo mắng: "Hạ lang quân giỏi thật, dám giả vờ mặt , lừa bạc của ? Tên lừa gạt ngươi từng định lừa , cuối cùng đánh gãy chân chó, giờ bò bằng tay mà . Hôm nay cũng sẽ đánh gãy hai chân chó của ngươi, để ngươi bò cùng tên lừa đảo mà ."
Hạ Thư Duy sợ đến nỗi bỏ chạy, chạy trong bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, chẳng còn giữ nổi chút thể diện hình ảnh gì nữa.
Hai tên tiểu đồng của thấy chủ nhân chạy , lập tức định nhấc rương lên để đuổi theo.
Khương Xuân dùng gậy chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-294.html.]
Nàng chỉ rương và : "Chủ các ngươi đến đây lừa đảo thì thôi, hai đứa còn định trộm đồ nhà nữa? Sao , các ngươi cũng đánh gãy chân chó, để từ nay chỉ bò bằng tay mà ?"
Hai tên tiểu đồng điều, lập tức đặt rương xuống đất đầu chạy theo hướng Hạ Thư Duy bỏ .
Một tên chạy kêu lên: "Không liên quan gì đến , đừng đánh gãy chân chó của !"
Mọi thấy lời vô ý của tên tiểu đồng liền phá lên.
Khương Xuân ngẩng đầu, quanh một vòng, hừ lạnh: "Ngày là Tết , các ngươi bận ? Không cần dán câu đối ? Không cần chiên bánh trái ?"
Đó là đang đuổi khách.
Mọi nào dám cãi "tuần hải xoa" , lập tức giải tán như chim muông.
Khương Xuân đầu với Tào Hạ: "Bảo mang cái rương về chính viện."
*
"Ta cần đồ dơ của , vứt ngoài, nhanh lên, vứt ngay ngoài!"
Trong chính viện, khi Tống Thời Sơ tin Khương Xuân giữ đồ của Hạ Thư Duy mang đến, nàng liền thấy ghê tởm chịu nổi, lập tức từ chối dứt khoát ba .
Khương Xuân ngả lên ghế thái sư, với San Hô: "Tỷ tỷ , ngoài đánh khiến mệt c.h.ế.t , mau pha cho một chén Đại Hồng Bào để thưởng cho ."
"Dạ, đại nãi nãi." San Hô kịp đợi phu nhân lên tiếng, đáp lời và pha .
Đại nãi nãi ngày ngày ở chính viện ăn uống vơ vét thành thói quen, San Hô và Bích Thúy, hai nha lớn, sớm quen thuộc, chẳng cần chờ phu nhân lên tiếng.
Khi Đại Hồng Bào bưng lên, Khương Xuân nhấp vài ngụm , đó mới với Tống Thời Sơ: "Sao giữ ? Hạ Thư Duy bẩn thỉu thì liên quan gì đến đống vải mua từ tiệm vải ? Đống vải đó đáng giá hai, ba mươi lượng bạc đấy, cứ giữ , coi như phí tổn thất tinh thần hôm nay gây ."
Hạ Thư Duy nhà ở kinh thành, hiện đang tạm trú tại dịch quán.
Hắn là kinh để tấu trình và chờ đánh giá để bổ nhiệm, đương nhiên thể mang theo cả một rương vải kinh, vải chắc chắn là mua tạm từ tiệm vải.
Trang thị cũng khuyên nhủ: "Nếu con thấy ghê tởm, dùng, sẽ bảo mang ngoài cầm đồ, đổi lấy bạc cho con."
Khương Xuân lập tức nắm bắt cơ hội: "Dù là vải mới, nhưng nếu mang tiệm cầm đồ thì lập tức mất giá hai phần ba, như cũng lỗ. Nhị nếu thật sự thấy ghê tởm, chi bằng bán cho nửa giá, sang năm tiệm vải của khai trương, thể đem bán trong tiệm."
TBC
Tống Thời Sơ lập tức : "Đại tẩu thì cứ lấy , đưa mấy lượng bạc cũng , dù chỉ một lượng cũng . Dù đống vải cũng do đại tẩu giữ , chẳng tốn chút công sức nào."
Khương Xuân : "Lát nữa sẽ nhờ biểu ca tính toán giá cả, đưa ngươi một nửa bạc."
Tống Thời Sơ dậy, khẽ cúi Khương Xuân, đôi mắt đỏ hoe, : "Đa tạ đại tẩu mặt dạy dỗ con ch.ó Hạ Thư Duy ."
Nói xong, bật : "Chỉ nghĩ đến cảnh chạy trối chết, liền cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái."
Mặc dù nàng chứng kiến tận mắt, nhưng nha cận của nàng chạy ngoài xem náo nhiệt, đó trở về kể sinh động đến mức khiến nàng nhịn mà .
Khương Xuân vẫn hết hứng thú, : "Thật là, tên chạy còn nhanh hơn cả thỏ, còn kịp đánh cho tay."
Trang thị liếc nàng, lạnh nhạt : "Đủ đó, dù chạy, con cũng thể thật sự đánh gãy chân chó của , đúng ? Nếu thật sự , dù chúng lý cũng sẽ thành vô lý."
Khương Xuân tất nhiên ý định đánh gãy chân của Hạ Thư Duy, nàng chỉ dọa một chút thôi.
Nàng thở dài, cố ý trêu chọc Trang thị: "Sao thể? Đánh thì đánh thôi, thái tử tẩu chống lưng cho , đừng là một huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi, dù là quan tam tứ phẩm, con cũng chẳng ngán!"
Quả nhiên khiến Trang thị trừng mắt nàng một cái, trách mắng: "Con bớt vui mừng , thái tử chỉ là thái tử, phía còn hoàng thượng tính khí thất thường, bên cạnh tam hoàng tử luôn tìm cách gây sự. Nếu con dám bậy, hậu quả con tự chịu đấy!"
Khương Xuân tít mắt: "Con sợ . Phu quân yêu con như thế, nếu con gây họa, chắc chắn sẽ gánh tội con. Lúc đó, cần tù thì tù, cần lưu đày thì lưu đày, đều lo hết, con chẳng lo gì cả."
Trang thị lúc đầu còn tức giận, nàng càng lúc càng quá, liền hiểu và bực bội : "Nếu con rảnh rỗi thế thì mau giúp dán câu đối , đừng ở đây khổ tai nữa."