Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:34
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Khương chỉ Khương Hà là trung niên và Trịnh Côn là thanh niên, mua nữ hầu rõ ràng thích hợp, nên Tống Thời An mới là mua nam hầu.

Khương Hà cũng động lòng.

ông vẫn từ chối: "Cha mua hầu rẻ, ít nhất cũng mười mấy hai mươi lượng bạc, hầu nam nấu ăn càng đắt, e là ba mươi lượng? Thế thì đắt quá, đáng ."

Tống Thời An : "Cha đừng lo chuyện , Xuân Nương giàu lắm. Trước đó, nàng đem tiền tiết kiệm đầu tư cửa hàng đồ ngoại của nhị , hiện giờ cửa hàng đó kiếm bạc như nước, nhị ăn thịt, Xuân Nương cũng húp canh.

Ba mươi lượng bạc chẳng đáng là bao, nàng vẫn thể chi ."

Hắn một cách thận trọng, tiết lộ việc Khương Xuân đang nắm giữ bốn phần lãi của cửa hàng đồ ngoại.

Đây là khế ước riêng giữa Khương Xuân và Chung Văn Cẩn, ngoài hai họ, chỉ Tống Thời An và Tống Thời Duệ .

Hắn giấu Khương Hà, nhưng sợ kẻ mưu mô từ ông mà moi móc thông tin.

Tiếng tăm của cửa hàng đồ ngoại Thượng Phong lớn đến nỗi ngay cả Khương Hà cũng . Ông ngạc nhiên: "Xuân Nương mà cũng cổ phần ở cửa hàng đồ ngoại ?"

Tống Thời An gật đầu: " . Vậy nên, chuyện mua hầu, cha đồng ý chứ?

Nhà chăm sóc cha, Xuân Nương mới yên tâm, nếu ngày nào nàng cũng lo lắng cha ăn uống đủ no , càng thêm tốn công sức."

Khương Hà cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: "Thôi thì lời con rể, mua ."

TBC

Tống Thời An : "Mua thì dễ, nhưng tìm một nấu ăn, tay chân nhanh nhẹn, thật thà, trung thành đơn giản. Con sẽ nhờ con tìm giúp cha một đáng tin cậy."

Khương Hà : "Vậy thì phiền nhạc mẫu , nhớ cảm ơn bà hộ cha."

Trong lúc hai uống trò chuyện, Khương Xuân nhanh chóng băm xong nhân cải thảo và thịt. Sau khi băm xong, cô trộn chúng với , thành thạo cho thêm gia vị, ba năm lượt xong phần nhân bánh.

Sau đó, nàng bắt đầu nhào bột.

Chẳng bao lâu , bột nhào xong, Khương Xuân để thau cho bột nghỉ và lên men.

Cả quá trình khiến Quế Chi, đang nhóm lửa, kinh ngạc vô cùng. Nàng liên tục khen ngợi: "Đại nãi nãi đúng là việc nhanh nhẹn thật, đầu bếp chính của đại trù phòng còn nhanh bằng nữa."

Khương Xuân bình thản: "Ngày , mổ lợn chợ bán thịt, xong việc còn về việc nhà. Nếu nhanh thì chỉ nước thức đêm để thành."

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên khoe ân ái: "Thức đêm thì ngại, chỉ là đại gia bám dính quá, đêm nào cũng ôm mới ngủ , chậm trễ bao việc."

Quế Chi: "..."

Trịnh Côn: "..."

Tống Thời An đến xem tình hình: "..."

Hắn lưng Khương Xuân, khẽ: "Phu nhân thật thà chút nào, lén lút vi phu."

Bị bắt gặp, Khương Xuân chẳng chút sợ hãi, nàng lấy một miếng chả sen, cắn một miếng.

Sau khi nhai nuốt xong, nàng mới tươi : "Thiếp phu quân? Rõ ràng là đang khoe tình cảm phu thê , đêm nào cũng ôm ngủ."

Tống Thời An nhếch môi, cúi đầu khẽ, giọng điệu chứa ý : "Ngụy biện đấy, cứ ngụy biện thế nữa nhé."

*

Quế Chi cán vỏ bánh, Khương Xuân gói bánh chẻo. Hai mất hơn nửa canh giờ mới gói hết chỗ bột và nhân cải thảo thịt heo thành bánh chẻo.

Khương Xuân dậy, vươn vai, than thở: "Mệt c.h.ế.t ."

Nàng ăn nhờ ở đậu nhà họ Tống mỗi ngày, thực sự lâu việc nhà.

Tống Thời An : "Đợi Tết, khi mua nam hầu nấu ăn cho cha, phu nhân về nhà đẻ sẽ nhàn nhã hơn."

Khương Xuân "a" một tiếng: "Phu quân định mua hầu cho cha ?"

Khương Hà mà đồng ý ?

Trước đây cô cũng đề cập đến chuyện , nhưng Khương Hà quá cố chấp, thế nào ông cũng chịu, cô đành bỏ qua.

Nàng ngẩng đầu về phía Khương Hà.

Khương Hà gãi đầu, gượng: "Con rể cứ khuyên cha mua hầu, cha thấy nó lý nên mới đồng ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-296.html.]

Khương Xuân hậm hực : "Hừ, con gái thì lay chuyển , con rể thì ?"

Thấy con gái vui, Khương Hà vội vàng nịnh nọt: "Con rể chỉ miệng thôi, còn chuyện tiền bạc thì vẫn nhờ con gái, nó tiền."

Nếu đổi thành khác, nhạc phụ tiền, khó tránh khỏi chút khó xử.

Thế nhưng, Tống Thời An ung dung, bên môi còn hiện lên ý , tựa như Khương Hà đang về ai khác chứ .

Khương Xuân đầu trừng Tống Thời An: “Được lắm , việc , tiền thì trả, tính toán cũng thật khéo!”

Tống Thời An đưa tay nắm lấy tay nàng, : “Ta cũng còn cách nào, bổng lộc của đều giao cho nàng hết , dù trả tiền cho nhạc phụ cũng bạc mà đưa.”

Nghe , Khương Hà liền sang với Khương Xuân: “Xuân Nương, rể của là một đại trượng phu, còn đang quan, tránh khỏi việc giao thiệp với đồng liêu, con thể quản chặt chẽ như , chừa cho chút bạc nào?”

Khương Xuân lý lẽ vững vàng đáp: “Nam nhân tiền sẽ hư, con để giữ bạc là vì cho . Còn việc giao thiệp với đồng liêu, thể ghi nợ trực tiếp sổ của con, bảo tiểu nhị ở quán đến Tống gia tìm con lấy tiền.”

Khương Hà mà khóe miệng giật giật, định thêm vài câu nhưng nhất thời nghĩ lời nào thích hợp.

Một lúc lâu , ông chỉ khẽ hừ một tiếng: “Con hiểu rõ là , đừng quá đáng.”

Khương Xuân bộ ngoan ngoãn, gật đầu như gà mổ thóc: “Biết , , cha cứ yên tâm, con chừng mực mà.”

Đây là thú vui giữa hai phu thê bọn họ, Tống Thời An ngọt ngào chịu đựng.

Nếu nàng thu bổng lộc của , ngược còn lo lắng hơn.

*

Khương Hà giữ họ dùng bữa trưa, bọn họ ở Khương phủ ăn xong mới trở về nhà họ Tống.

Ở nhà họ Tống, nhà bếp lớn bắt đầu chuẩn các món ăn cho tiệc gia đình buổi tối.

Khương Xuân bảo đưa qua một gói ớt, chọn vài món thêm ớt, như gà xào ớt, thịt kho , đậu hũ Ma Bà và cá chua cay.

Sau đó nàng bảo Quế Chi lấy bộ y phục nàng sẽ mặc tối nay , xuống bàn trang điểm, lục lọi hộp phấn son, chuẩn trang điểm gương.

Chì kẻ mày thì thôi , cây mực cổ đại từ vỏ ốc cũng tạm dùng .

bút kẻ mắt, bảng phấn mắt và cọ trang điểm, Khương Xuân cuối cùng cũng thể trang điểm cho đôi mắt.

Đôi mắt hạnh của nàng thật , to tròn, mí đôi và hàng mi dài, hợp để trang điểm.

Nàng tiên dặm phấn phủ lên mặt, loại phấn trứng ngỗng thượng hạng mà hệ thống ký tặng, kẻ mắt, đó dùng cọ đánh phấn mắt.

Tống Thời An tới, dựa bàn trang điểm một lúc, nàng bất chợt : “Nương tử định hát tuồng ?”

Khương Xuân liếc mắt với nửa con mắt trang điểm, hừ một tiếng: “Chàng chẳng thưởng thức gì cả, đồ trai thẳng, gì chứ? Đây gọi là trang điểm mắt, xong , khi nào xong sẽ chói lóa mắt chó của .”

Tống Thời An : “Ồ? Vậy ? Vậy đợi xem.”

Còn nữa, trai thẳng nghĩa là gì?

Hắn cảm thấy đó chẳng lời , hơn là nên hỏi, kẻo nàng điều gì đó mà .

Khương Xuân cũng chẳng buồn để ý đến , chăm chú trang điểm cho đôi mắt.

Kỹ thuật trang điểm của nàng cũng khá , thêm đó bảng phấn mắt là tông màu đất dễ sử dụng, nên vẽ cũng quá khó khăn.

Khi nàng trang điểm xong, ngẩng đầu Tống Thời An, cố tình ném cho một ánh mắt quyến rũ.

Tống Thời An kêu lên một tiếng: “Ồ, thì nương tử còn tài tô vẽ, dùng phấn mắt phác hoạ một hồi mà cho hốc mắt sâu hơn, đôi mắt cũng hồn hơn nhiều.”

Khương Xuân đắc ý nhếch khóe môi.

Nàng lấy một thỏi son màu đỏ cà chua, thoa lên môi .

Xong xuôi, nàng vòng tay qua cổ Tống Thời An, kiễng chân ghé môi lên gần , tươi : “Phu quân, hôn một cái , hôn xong môi cũng đỏ mọng như đấy.”

Tống Thời An nghiêng đầu né tránh, mắng: “Nương tử đừng loạn, lát nữa chúng đến chính viện ăn bữa cơm tất niên, môi đỏ rực thì thể thống gì nữa!”

Khương Xuân cố ý trêu chọc , uốn éo nũng: “Thiếp cứ loạn đấy, thoa son ngoại quốc, phu quân chẳng lẽ nếm thử xem mùi vị thế nào ?”

Nàng vốn gương mặt xinh xắn, đôi mắt to long lanh, cũng gợi cảm, huống chi khi kẻ mắt thêm phần quyến rũ?

Loading...