Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-07-17 11:42:37
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thêm đó nàng còn cố tình nũng, Tống Thời An mà cưỡng , ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Hắn liền kéo nàng lòng, cúi xuống hôn môi nàng, mạnh mẽ triền miên, ngừng mút và cắn.
Hai trao một nụ hôn sâu đầy say đắm, đến khi tách , quả nhiên môi Tống Thời An như phủ lên một lớp son bóng, ánh lên sắc đỏ.
Hắn nhẹ, bình phẩm: “Giống như vị cam mật nhỉ? Ngon lắm, nếu sắp đến giờ ăn cơm, còn thưởng thức thêm.”
Khương Xuân: “...”
Khứu giác của cũng nhạy thật, thỏi son đúng là vị cam mật.
Nàng lấy khăn lau môi cho , bực : “Thiếp chỉ đùa với thôi, giống tiểu tử mới lớn, chọc một chút là chịu nổi thế?”
Bọn họ là phu thê lâu năm , cần thế ?
Tống Thời An cách ngược đời của nàng chọc : “Nương tử dụ dỗ , mắc câu , nương tử trách chịu nổi dụ dỗ, lý lẽ ở đây?”
Khương Xuân cũng tự thấy chút vô lý, nên giọng điệu bớt hung hăng, yếu ớt : “Thiếp sai, nhưng cũng vô tội mà?”
Tống Thời An khẽ , thật thà đáp: “Ta cũng vô tội, dù vốn thể cưỡng sự quyến rũ của nương tử.”
Khóe miệng Khương Xuân giật giật, cảm thấy bọn họ trong dịp năm mới cãi những chuyện lặp lặp , thật là vô vị.
Nàng cầm thỏi son, đối diện gương trang điểm môi.
Sau đó dứt khoát dậy, kéo tay Tống Thời An, : “Đi, chúng đến chính viện.”
*
TBC
Khương Xuân cứ tưởng đến sớm nhất, ai ngờ khi tới chính viện, ngoại trừ lão thái thái Chu thị, những khác đều mặt đông đủ.
Thậm chí còn hai bàn mạt chược đang bày sẵn.
Chính viện vốn chỉ một bộ mạt chược, khi Chung Văn Cẩn kiếm tiền từ cửa hàng nhập khẩu, ông mang thêm ba bộ mạt chược về, để thêm một bộ ở chính viện, còn hai bộ tặng cho nhị phu nhân Lý thị và tam phu nhân Thu thị.
Lúc , Trang thị, Ly thị, Thu thị và Chung Văn Cẩn bốn đang đánh một bàn mạt chược.
Bàn mạt chược còn thì Tống Chấn Đình, Tống Chấn Bình, Tống Chấn Thanh và Tống Thời Duệ chiếm mất.
Khương Xuân chút ngạc nhiên.
Không ngờ Tống Chấn Đình, một cổ hủ như mà cũng chơi mạt chược, thậm chí còn chơi mạt chược ăn tiền, vì nàng thấy tiền đồng đặt ở góc bàn của họ.
Chung Văn Cẩn thấy Khương Xuân , liền vẫy tay gọi: “Đại tẩu, mau đến , chơi mạt chược giỏi, chỉ trong một lúc thua mất nửa đĩnh tiền .”
Khương Xuân lập tức từ chối: “Chỉ nửa đĩnh tiền thôi mà, với – tân phú bà như , đáng gì . Đệ chịu nổi mà.”
Chung Văn Cẩn cũng chẳng chịu thua , mà chỉ là đại tẩu thích chơi mạt chược nên kiếm cớ nhường chỗ cho nàng thôi.
Hôm nay Khương Xuân mệt cả buổi, buổi trưa ngủ giấc nào, giờ tinh thần mấy , cũng chẳng hứng thú với mạt chược.
“Muội cứ chơi , nghỉ một lát.” Nàng xua tay, xuống cạnh ba tỷ Tống Thời Sơ.
Tống Thời Âm thấy trang điểm của Khương Xuân, lập tức ngỡ ngàng: “Đại tẩu, mắt tẩu bôi gì thế? Sao mà lấp lánh, còn quá!”
Lời nàng thu hút sự chú ý của Chung Văn Cẩn.
Nàng ngẩng đầu Khương Xuân một cái, liền bật : “Đại tẩu đang đánh mắt đó, dùng phấn mà nhập từ đoàn buôn ngoại quốc về đấy.”
Lại tán thưởng: “Đại tẩu thật tài, chỉ dạy một mà tẩu học hết, thậm chí còn vẽ hơn cả .”
Khương Xuân : “Đệ đừng khiêm tốn, so với tay nghề của ? Ta chỉ vẽ bừa thôi, phu quân còn bảo như đang chuẩn diễn tuồng .”
Chung Văn Cẩn táo bạo phê bình: “Đại ca là đàn ông thô kệch, thưởng thức cũng là bình thường, đại tẩu đừng . Nghe , là .”
Tống Thời Âm hưởng ứng: “Ta cũng thấy , đại tẩu, tẩu bán cho bộ phấn ngoại quốc , dạy cách đánh mắt nữa, cũng trang điểm mắt như tẩu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-297.html.]
Dù cũng đang rảnh rỗi, Khương Xuân liền sai Quế Chi lấy bút kẻ mắt và bảng phấn mắt của nàng tới, trang điểm cho ba tỷ Tống Thời Sơ.
Tống Thời Âm cầm gương do Chung Văn Cẩn mua để hiếu kính Trang thị, soi trái soi , ngắm nghía đầy thích thú, năn nỉ Khương Xuân: “Ta quá ! Đại tẩu, tẩu bán cho bộ phấn ngoại quốc , thể thiếu kiểu trang điểm mắt lấp lánh .”
Trang thị , trêu đùa: “An ca nhi tức phụ, con bán cho nó , qua năm mới, của nó sẽ tìm nhà cho nó xem mắt, trang điểm chút, lúc gặp mặt cũng thêm phần thể diện.”
Tống Thời Âm , lập tức bĩu môi: “Con thèm gả , ở nhà tự do hơn nhiều, gả cho nhà dâu nhỏ chịu ấm ức, c.h.ế.t vì buồn tủi mất.”
Ly thị liền giận, đập bàn Bát Tiên một cái, tức giận : “Con bậy bạ gì thế? Cô nương nào mà gả chồng? Con cũng lớn , nhanh chóng lo liệu, đến lúc chỉ còn nước nhà thôi!”
Trang thị thích câu , hừ một tiếng: “Làm thì ? Nếu gặp nhà danh giá, phẩm hạnh , gả cũng là thể, vẫn thể sống .”
Tống Thời Sơ mất trong trắng, nếu gả cho một nam nhân môn đăng hộ đối, e rằng cũng chỉ thể .
Trừ khi hạ thấp tiêu chuẩn.
Rốt cuộc thế nào thì từ từ xem xét, nhưng lời thể Ly thị – tức chặn .
Ly thị và Tống Thời Âm, con hai cãi hăng, Khương Xuân thích xem.
trong dịp Tết.
Tết mà còn cãi thì mất vui, may mắn.
Vì Khương Xuân hòa: “Nói gì bán với bán, chỉ mấy cô nương các , sẽ tặng cho tất cả nữ quyến trong phủ, mỗi một bộ.
Mọi cùng trang điểm xinh , mờ mắt những quý bà và tiểu thư khác trong kinh thành!”
Dừng một chút, nàng bổ sung: “Chỉ lão thái thái là miễn thôi, bà tuổi, thích trang điểm nữa.”
Dù giá nhập hàng cao, nhưng cũng thể để bà lão lợi dụng cơ hội chiếm lợi từ .
Chu thị, tự phạt quỳ ở từ đường, thành công vượt qua Ly thị, trở thành mà Khương Xuân ưa nhất trong nhà họ Tống.
Chung Văn Cẩn lập tức phối hợp, hùa theo: “Đại tẩu thật hào phóng, tặng mỗi một bộ, cũng hưởng ké.”
Khương Xuân : “Đệ tức cũng hào phóng mà, tặng cho mỗi trong phủ một chiếc gương trang điểm và một cái đồng hồ quả quýt.”
Hơn nữa, dù là thiết, chuyện tiền bạc vẫn rạch ròi. Những món quà mà Chung Văn Cẩn tặng đều tính sổ sách của cửa hàng Thuận Phong, coi như nàng tự bỏ tiền túi.
Hai tỷ phối hợp nhịp nhàng, nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện.
Ly thị nào dễ dàng để chuyện trôi qua như ?
Chu thị mới vịn tay nha bước , Ly thị liền lập tức dậy đón, tay đỡ lấy cánh tay Chu thị, dìu bà trong.
Vừa , bà than phiền: “Lão thái thái, quản lý Âm nhi một chút. Tết nhất đến nơi mà con bé cứ mở miệng là lấy chồng, con với nó nữa.”
Nghe , Chu thị nhíu mày, nhẹ nhàng một câu với Tống Thời Âm: “Âm nhi, Tết nhất, chỉ lời , lời xui xẻo.”
Tống Thời Âm bĩu môi, lầm bầm: “Không lấy chồng thì gì mà xui xẻo? Mọi thật là cổ hủ, lạc hậu.”
giọng của nàng khá nhỏ, chỉ Tống Thời Sơ, Tống Thời Nguyệt và Khương Xuân bên cạnh thấy.
Khương Xuân khẽ gượng.
Giọng điệu và cách , rõ ràng là học từ nàng.
Con mà, học điều thì khó, nhưng học điều thì nhanh như chớp mắt.
Không đúng, gọi là học điều ? Nàng gì ?
Hừ, những thứ mà Tống Thời Âm học từ nàng, đủ để cô bé hưởng lợi cả đời đấy chứ! Nếu giờ cô bé chắc giống như trong nguyên tác, vì từng bán thanh lâu mà mang tiếng , đến mức dám khỏi nhà, suốt ngày ở nhà quậy phá điên cuồng.
Khương Xuân vẫn nhắc nhở Tống Thời Âm một câu: “Âm nhi, khi nghĩ thông suốt thì đừng lung tung. Muội chỉ gả những gia đình đầy rắc rối mà thôi, chứ thật lòng lấy chồng .”
Tống Thời Âm trúng tim đen, im lặng đáp lời.