Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:58:11
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế mà nàng tặng trâm nữ nữa…

Đường đường là một vị quan chính tam phẩm, mà đội một cây trâm nữ khắc hình thỏ ôm củ cà rốt cam, triều đình như thì trông còn thể thống gì?

Hắn hiểu nàng suy nghĩ thế nào, tại cứ thích tặng trâm nữ chứ? Từ khi còn ở Đại Liễu Thụ , mà kinh thành cũng chẳng đổi.

Hắn cố ý bắt bẻ: "Củ cà rốt bình thường đều màu xanh trắng, từng thấy củ nào màu cam cả."

Khương Xuân tủm tỉm: "Có chứ, cà rốt của Hồ , gọi là hồ la bặc."

Nàng còn tinh nghịch trêu Tống Thời An: "Phu quân, ngay cả rau hẹ với mạ lúa còn phân biệt nổi, hiểu mấy chuyện ? Ngoan ngoãn nhận trâm ."

Tống Thời An: "..."

Bắt bẻ thất bại, chỉ thể "vui vẻ" nhận lấy cây trâm nữ hình thỏ ôm củ cà rốt .

Khương Xuân thấy , còn nhẹ nhàng thì thầm: "Thiếp tốn ít bạc để tìm ngọc và thợ điêu khắc giỏi mới cây trâm . Phu quân nhớ đội đấy, nếu sẽ buồn lắm."

Thật cây trâm là từ hệ thống điểm danh mà nàng rút thưởng , từ ngọc thạch tím dùng để chặn giấy, nhưng Khương Xuân .

Đồ từ hệ thống mà dễ dàng nhận , nào quý giá như thứ nàng "tốn bạc" tìm kiếm?

Trong lúc bận rộn với vụ xuân, nàng vẫn quên trâm cho , chẳng lẽ để công sức bỏ phí mà khen ngợi? Điều đó phong cách của Khương Xuân, nàng là luôn cách lên tiếng cho .

Tống Thời An ? Hắn chỉ đành gật đầu đáp: "Được."

Cảm thấy lạnh nhạt, còn cố gắng nặn một nụ , : "Đa tạ nàng nghĩ đến , vi phu nhất định sẽ thường xuyên dùng."

Khương Xuân hài lòng gật đầu, bất ngờ thêm một câu khiến lòng Tống Thời An lạnh ngắt: "Phu quân thích như , sẽ tìm thêm ngọc để thêm trâm cho ."

Tống Thời An: "..."

Ánh mắt của nàng là ? Làm thế nào mà thích chứ?

Trong lòng thầm oán trách, nhưng ngoài mặt chẳng những dám tỏ vẻ, còn đưa tay ôm Khương Xuân lòng, hôn lên trán nàng một cái.

Hắn dịu dàng : "Đa tạ nàng bận tâm lo lắng cho , vi phu thật sự cảm động."

Khương Xuân lập tức chớp thời cơ: "Nếu phu quân cảm động như , hãy cho mượn vài dùng nhé."

Tống Thời An mỉm , đáp: "Được thôi, nàng cần bao nhiêu ? Muốn họ gì?"

Khương Xuân cũng giấu giếm: "Phu quân sắp xếp cho Trình đại cô nương và tên Phạm đồ tể thành đôi, chắc chắn nàng trong lòng yêu hận . nàng dám và cũng nỡ trả thù , nên chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả đũa . Thiếp thể yên chờ đánh, tìm việc cho nàng , để nàng còn thời gian mà nghĩ đến ."

Nói đến đây, nàng khúc khích vài tiếng đầy tinh quái.

Tống Thời An chút hối hận, thế sớm đùa với nàng, chỉ gật đầu đồng ý ngay từ đầu, để nàng vay .

TBC

Khương Xuân thấy im lặng, liền hờn dỗi: "Chàng hỏi xem định ?"

Không ai hưởng ứng, nàng tiếp tục ?

Tống Thời An ngay lập tức hỏi: "Nàng định thế nào?"

Khương Xuân : "Chỉ cần cho đến mặt tên đồ tể họ Phạm diễn một màn, nhắc nhở rằng nên oai với vợ, quản chặt Trình đại cô nương, đừng để nàng nhớ mãi về nữa."

Nói xong, nàng quên kiêu ngạo tự khen : "Thiếp đúng là quá bụng, tốn bao công sức giúp hai tình duyên tính toán cho tương lai, họ cảm ơn mới ."

Tống Thời An dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng cho lòng xao xuyến, nhịn mà cúi xuống hôn lên môi nàng một cái, tán thưởng: "Nàng đúng là đại thiện nhân một thiên hạ."

Trong lòng, bắt đầu lướt qua danh sách những mà tỷ phu Thái tử giao cho , chọn vài khuôn mặt ít xuất hiện công chúng.

Ngày mười bảy tháng ba, là ngày nhà họ Trình mang sính lễ đến phủ An Khánh Bá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-314.html.]

Buổi sáng, Phạm Lợi Châu ở trong phủ tiếp đón nhà họ Trình đến đưa sính lễ, cùng trưởng của Trình Văn Uyển và một vài khác ăn bữa trưa.

Sau đó, tiễn nhà họ Trình về.

Có lẽ vì uống rượu nên bất chợt cảm giác thật về sự phú quý đột ngột rơi xuống đầu .

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối.

Bây giờ danh nghĩa là con thứ của An Khánh Bá, những thành tại phủ An Khánh Bá mà khi thành cũng sống ở đó.

Cha ruột thể giúp lo liệu hôn lễ, cũng thể đến dự, điều khiến cảm thấy bản chút bất hiếu.

Lại còn một chuyện khác, đó là Trình đại cô nương vốn dĩ mắt , trong ánh mắt nàng dành cho chỉ sự chán ghét, chỉ vì cứu vãn danh dự của nhà họ Trình và chính mà nàng mới lấy .

Những ngày khi thành , chỉ e rằng sẽ chẳng mấy , lẽ cả hai chỉ thể phu thê danh nghĩa.

Mang theo nỗi buồn sâu thẳm , Phạm Lợi Châu rời khỏi phủ An Khánh Bá - nơi xa lạ với , lang thang vô định phố.

Cứ mãi, mãi, tình cờ đến quán rượu nhỏ mà thường lui tới đây. Sau một chút do dự, nhấc chân bước .

Chẳng bao lâu khi bước , ba kẻ trông như dân du đãng cũng tiến quán rượu đó.

Lúc ba đó , Phạm Lợi Châu gọi một bình rượu cùng hai đĩa đồ nhắm, bắt đầu uống.

"Chưởng quầy, mang cho bọn một vò rượu ngon và ba cân thịt đầu lợn luộc!"

"Mau lên, đừng lề mề!"

"Đại ca của bọn đang buồn đấy, chọc giận đại ca, cẩn thận phá nát cái quán của ngươi!"

Ba ồn ào bước , xuống một bàn ngay phía Phạm Lợi Châu.

Chưởng quầy quầy thấy mấy tên côn đồ khó chơi , liền vội vàng bước từ quầy, xun xoe : "Vài vị khách quan xin chờ một chút, tiểu nhị sẽ lập tức mang đồ ăn và rượu lên ngay."

Sau đó ông liếc mắt hiệu cho hai tên tiểu nhị trong quán.

Hai đó lập tức chạy bếp, chỉ trong chốc lát bày biện xong đồ ăn và rượu.

Người gọi là đại ca phất tay như đuổi ruồi, bảo chưởng quầy: "Đi , đừng ở đây cản trở bọn chuyện."

Chưởng quầy mừng rỡ, lập tức cúi lui về quầy.

Một tên trong nhóm bật vài tiếng, châm chọc: "Đại ca, xem kìa, một tiểu cô nương cho nông nỗi , đáng ?"

Người cạnh liền chọc cùi chỏ cánh tay , nhắc nhở: "Nhị ca, đó là đại tẩu của chúng đấy, là ả kỹ nữ trong thanh lâu, đại ca xử lý nàng cũng là chuyện bình thường thôi."

Tên nhị ca khinh miệt liếc , gắt gỏng: "Tam cái gì? Ta cho ngươi , đối phó với nữ nhân cam tâm tình nguyện gả cho , tuyệt đối thể chiều chuộng. Ngươi càng chiều chuộng nàng, nàng càng đà tới."

Nói đến đây, liếc mắt đại ca, khuyên nhủ: "Đại ca, giờ với nàng bái đường thành , chính là trượng phu của nàng, là trời đất của nàng. Nàng đồng ý động phòng, nghĩ cách động phòng chứ, cách cả tá, chẳng lẽ sống nước tiểu nghẹt chết?"

Tam liền vỗ tay khen ngợi: "Nhị ca thế tuy chút ác độc, nhưng quả là chủ ý . Đại ca, xem xét thử xem?"

Thấy đại ca lộ vẻ do dự, nhị ca bụng nhắc nhở: “Nếu đại ca sợ dùng biện pháp mạnh tổn thương đại tẩu, thể mua chút thuốc trợ hứng, uống , chỉ sợ nàng sẽ lóc van xin đại ca nàng cho mà xem. Ở tiệm thuốc Đồng Tâm phía nam thành bán loại thuốc , đến đó chỉ cần mật hiệu ‘Ngài Ngô’, tiểu nhị ở đó sẽ hiểu và tự khắc bán thuốc cho đại ca.”

Đại ca chút lưỡng lự: “Ý kiến thì đúng là , chỉ là…”

Người thì vô tâm, ý.

Phạm Lợi Châu bàn phía bọn họ, đang mượn rượu giải sầu, vô tình hết câu chuyện của ba .

Thật , giọng của bọn họ lớn quá, dù thấy cũng khó.

Trùng hợp , tình cảnh của đại ca giống hệt .

Loading...