Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 320

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:58:26
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Văn Cẩn đối với đại tẩu thật sự phục sát đất.

Nàng chỉ quản lý trời đất, mà còn can thiệp cả chuyện của phụ , quả thực là tấm gương cho bậc hậu sinh.

Liên quan đến gia công, Trang thị nhất thời cũng nên gì với Khương Xuân.

Im lặng một lúc lâu , bà mới lên tiếng hỏi: “Con dự định cứ như mà trói chặt Hà nương tử ? Nếu nàng c.h.ế.t cũng chịu buông tha thì ?”

Khương Xuân bình thản đáp: “Sẽ , nàng là loại chỉ bám víu quyền quý, quý sinh mạng hơn cả, thể c.h.ế.t mà chịu buông tha?”

Hai bây giờ đang trong cuộc so tài xem ai cứng rắn hơn, ai thể chịu đựng lâu hơn.

buộc cột đá, để gió thổi mưa rơi, và dân chúng vây quanh chằm chằm , Khương Xuân cảm thấy sẽ thua.

Cứ buộc bà .

Một ngày ba bữa chủ tiệm Hà trưởng phụ trách cho bà ăn uống, đói chết, khát chết, ăn uống thành vấn đề, nhưng bà thể tiêu tiểu ?

Chỉ cần bà việc giữa đường mà tiêu, thì thế cờ chắc chắn là Khương Xuân thắng.

Nếu thật sự bà cần mặt mũi, thì như thật đáng sợ, Khương Xuân càng thể thả bà .

*

Thực tế chứng minh, phương pháp của Khương Xuân quả nhiên hiệu quả.

Vào lúc chiều tối, Tống Thời An từ nha môn trở về, cửa : “Phu nhân, của chưởng quỹ tiệm gạo Hà Ký bên cạnh tiệm vải buộc cột đá hai canh giờ .”

Khương Xuân trong đầu cũng đột nhiên nhớ đến vài câu đối thoại trong một truyện ngắn đau lòng mà nàng từng ở kiếp .

“Vương gia, vương phi ngài buộc tường hai ngày .”

“Vậy nàng nhận của ?”

“Vương phi quốc vương cứu , giờ đang ở trong vương phủ.”

“???”

, Khương Xuân thuận miệng hỏi: “Vậy nàng nhận của ?”

“Có .” Tống Thời An đến bình phong, cởi bỏ quan phục : “Vừa nãy gia đinh báo về, rằng Hà phu nhân lóc thảm thiết, sai, cầu phu nhân tha cho nàng .”

Khương Xuân khẽ nhếch môi.

Quả nhiên tiểu thuyết là hiện thực, trong đời thực ai dám từ tay đại nương nhà mà cứu .

Chưa đến việc hoàng tử phu thê với trong Tống gia sẽ thế nào, chỉ riêng bản , một khi lòng là lên cơn cuồng bạo, đủ khiến họ khiếp sợ.

Khương Xuân đắc ý khẽ cong môi.

Sau đó, nàng lệnh cho Quế Chi: “Ngươi bảo gia đinh, thả . Còn với Hà phu nhân, nhất nàng nên giữ lời, từ nay về gặp phụ thì hãy đường vòng. Nếu dám thất hứa, sẽ đưa con trai nàng cung thái giám!”

Nếu như Hà phu nhân tự kiềm chế, thì bản nàng sẽ biến thành thứ gậy tác dụng, sẽ bao nhiêu góa phụ, thậm chí tiểu thư tìm đến Khương Hà nữa.

Nàng thể để chuyện như xảy .

Con trai của Hà phu nhân là con của chồng khuất, nàng ném cho nhà chồng, mà mang theo về nhà đẻ để ăn uống, chứng tỏ trong lòng nàng coi trọng đứa con .

Đánh rắn đánh chỗ yếu, đối phương càng quan tâm điều gì, Khương Xuân sẽ càng đ.â.m chỗ đó.

Quả nhiên, khi Hà phu nhân lời của Quế Chi chuyển , suýt chút nữa phát điên.

Khương Xuân chỉ cảnh cáo bằng lời, hề hành động gì, nàng chỉ đến nha môn mà kiện, nhưng kiện từ .

Giờ đây, nàng yên cũng yên , vì nàng thể cá cược .

Những kẻ khác ý định nhắm Khương Hà, thấy Hà phu nhân xử lý thê thảm như , vì thể diện và sinh mạng của , họ cũng sẽ hạ rút lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-320.html.]

Sau sự việc , Khương Hà hẳn sẽ thanh thản.

Tống Thời An xong quần áo bước , rửa tay xong, dùng ngón tay thon dài như hành trắng gảy gảy mũi Khương Xuân.

Cười : “Phu nhân chỉ cho vi phu phục tùng, còn can thiệp chuyện hôn nhân của phụ , danh tiếng của hồ ly phương Bắc e rằng càng vang dội hơn nữa.”

Khương Xuân đưa tay nắm lấy ngón tay của , chơi đùa : “Vang dội thì vang dội, giống như những tiểu thư khác gả , lo lắng xem nhà chồng ruồng bỏ vì hành động đúng .”

Nàng là thê chủ, chỉ nàng quyền bỏ chồng, chứ khác thể bỏ nàng.

Tống Thời An chỉ đùa một câu, trong lòng cũng thấy hành động của nàng gì sai trái.

Hà phu nhân dám chọc giận Khương Hà, thì chuẩn để Khương Xuân đánh cho một trận.

TBC

Hắn gật đầu : “Phu nhân đúng.”

Khương Xuân khen ngợi khiến tâm tư vui vẻ, vung tay một cái, hào phóng : “Gần đây vài viên ngọc , để nhờ Trường đại công giúp khắc thành trâm.”

Tống Thời An lập tức vội xua tay: “Đừng nhắc đến trâm, thật nên thế nào đây.”

Khương Xuân trong lời của điều gì đó, liền vội hỏi: “Sao ?”

Tống Thời An lắc đầu, mặt mày vô ngữ và bất đắc dĩ : “Ta mang trâm thỏ cà rốt mà phu nhân cho đến nha môn, còn tưởng sẽ đồng sự trêu chọc. Kết quả thì , mỗi một kiểu, đều học theo, lượt mang trâm quả trang trí. Thậm chí năm mươi tám tuổi cũng đeo một chiếc trâm hồng vàng san hô…”

Khương Xuân: “……”

Nàng khỏi nhếch môi.

Thảo nào Tống Thời An vẻ mặt bất đắc dĩ và ngậm ngùi, điều thật sự khó mà hết .

Ngựa kèm yên , Tống Thời An đeo trâm quả treo mắt là bởi vì còn trẻ, khuôn mặt thanh lạnh, nam nữ khó phân.

Đây là kiểu , mặc bao tải cũng .

Còn năm mươi tám tuổi, gần sáu mươi, học theo trẻ đeo trâm nữ, đúng là giống như một bộ phim kinh dị.

Quả là đáng sợ quá!

Khương Xuân sợ kích động như , từ nay chịu đeo trâm nữ nữa, vội vàng an ủi: “Bọn họ thấy phu quân đeo , nên mới bắt chước theo. Phu quân sinh , giống như tiên quân trời, thì ăn diện thật xinh , để bọn họ ghen tị bắt chước theo. Cái ở chỗ chúng gọi là hiệu ứng ngôi . Phu quân chính là ngôi sáng chói nhất của Đại Chu!”

Tống Thời An khen ngợi, khóe miệng bất giác nhếch lên, miệng thì khiêm tốn : “Ta như phu nhân ?”

Khương Xuân lập tức kêu lên: “Ôi, đang khen, đây đúng sự thật. Nếu đúng sự thật mà phu quân cho là khen, thì chỉ thể xin thôi.”

“Miệng nhỏ như phết mật .” Tống Thời An tiên là trêu chọc một câu, lập tức cúi xuống, hôn lên môi nàng một cái, nhẹ : “Để thử xem ngọt .”

Khương Xuân ngước mắt , hỏi: “Phu quân nếm xong, ngọt ?”

“Nếm nhanh quá, cảm nhận vị gì, sẽ thử .” Tống Thời An nhẹ, mở miệng ngậm lấy môi nàng.

Hai môi lưỡi quấn quýt rời.

Sau một hồi lâu dính như thế, cuối cùng họ mới khó khăn tách .

Tống Thời An nàng, ánh mắt đầy tình ý, nhưng vẫn dùng chút lý trí cuối cùng : “Trước tiên ăn tối .”

Ăn xong bữa tối, ăn nàng cũng muộn.

Khi món ăn dọn lên bàn, Khương Xuân mới nhớ đến lời hứa đó, vội vàng dậy phòng ngủ, từ chiếc rương quý giá của nàng một gói đại hồng bào, bảo Quế Chi mang đến viện chính.

Bên viện chính, Trang thị đang cùng Tống Chấn Đình ăn tối trở về từ nha môn.

Quế Chi mang đồ đến, Tống Chấn Đình lập tức ngạc nhiên nhướn mày: “Đại hồng bào thượng hạng từ ngoại quốc? Một cân đại hồng bào thượng hạng từ ngoại quốc??”

Mỗi chữ ông đều rõ ràng, nhưng khi ghép với , ông hiểu nổi?

Trang thị bảo Bích Thúy đưa cho Quế Chi hai trăm tiền, tiễn .

Sau đó, bà với Tống Chấn Đình: “An ca nhi tức phụ đại hồng bào bên viện chính uống hết, tự nàng vài cân đại hồng bào thượng hạng từ ngoại quốc, mang một cân đến cho chúng nếm thử. Ông xem, cái gọi là gì? Không lẽ đại hồng bào vô cùng quý giá của Đại Chu, rẻ như bắp cải bên ngoại quốc ? Nếu đúng như , thì những đội tàu ngoại quốc cần gì những việc khác, chỉ cần vận chuyển đại hồng bào đến đây là thể kiếm bộn tiền, Đại Chu chúng cũng sớm thiếu đại hồng bào .”

Loading...