Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:58:41
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

khi nhà họ Tống nuôi dưỡng bằng đồ ăn ngon đồ uống vài tháng, da dẻ chuyển sang màu lúa mạch, khuôn mặt và cơ thể cũng da thịt hơn, dung mạo tăng lên đáng kể.

Hơn nữa, lang quân nhà họ Tống đều cao lớn, dù Tống Thời Thiền là thấp nhất trong ba , nhưng so với các tiểu lang quân ở kinh thành, vẫn cao ngất như hạc giữa bầy gà.

Mấy ngày , An Bình Quận chúa tình cờ ngang qua cổng Quốc Tử Giám, thấy Tống Thời Thiền đang vui vẻ cùng bạn học bước , trông tràn đầy sức sống và sự ngây thơ của thiếu niên.

Ngay lập tức, nàng động lòng.

Thực tế, hai trưởng của so với đều giỏi giang và tuấn tú hơn, nhưng nàng dám ý định với Tống Thời An và Tống Thời Duệ.

Một là cánh tay đắc lực của Thái tử, suốt ngày theo sát bên Thái tử, nếu nàng dám nhắm , Thái tử chắc chắn sẽ để nàng yên.

Còn Tống Thời Duệ, tuy rằng tuấn phi thường, trông hẳn là một sức khỏe đáng kinh ngạc, nhưng đáng tiếc là một tên ngốc chỉ một ý nghĩ trong đầu.

Nếu nàng dám ý đồ với , chắc chiếm lợi, mà còn thể cho tức chết.

Suy tính , vẫn là Tống Thời Thiền hợp với nàng nhất.

Vừa , , Ly thị, là nông cạn, dễ lừa. Chỉ cần nàng tâng bốc Ly thị vài câu, vô tình tiết lộ về hồi môn phong phú của , lo Ly thị mắc câu.

rõ ràng đây là một công việc cần kiên trì nhẫn nại.

, khi điều đó xảy , nàng lợi dụng chút lợi lộc từ Tống Thời Thiền, nếu thì nàng chẳng động lực mà mấy việc khó khăn .

Lúc , thấy lùi , An Bình Quận chúa liền bước lên mấy bước, áp sát , giọng ngọt ngào khẽ: “Tam gia lùi gì thế? Chàng là lang quân, chẳng lẽ sợ một nữ tử yếu ớt như ăn thịt ?”

Tống Thời Thiền nghĩ thầm, thật sự sợ đấy.

Yếu ớt? Nàng là kẻ thể cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, còn giỏi dùng roi nữa . Huyện chủ An Hòa còn suýt nàng đánh chết, nếu thật sự đánh , chắc thắng nàng.

Hắn lặng lẽ liếc xung quanh, thấy trong vườn mai một bà tử đang nhổ cỏ, liền vội vàng “khụ khụ khụ” vài tiếng, thu hút sự chú ý của bà , nháy mắt liên tục, còn hất hàm về phía kịch lâu.

May , bà tử lanh lợi, lẳng lặng rời khỏi vườn mai, vòng nửa vòng lập tức chạy về hướng kịch lâu.

Tống Thời Thiền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gượng gạo : “Ta chỉ sợ thất lễ với quận chúa, khiến quận chúa chê .”

An Bình Quận chúa tiến thêm một bước, ném cho một ánh mắt quyến rũ, khanh khách: “Sợ gì thất lễ, còn thể thất lễ hơn nữa mà.”

Nói xong, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên má Tống Thời Thiền.

Xong việc, nàng còn gật đầu, bình luận: “Quả nhiên lầm, da dẻ mịn màng, trơn láng, hơn hẳn đám tiểu lang quân khác.”

Tống Thời Thiền từng gặp qua chuyện thế , cả liền sững sờ.

Sau khi hồn, mặt đỏ bừng, ấp úng : “Quận chúa thể... thể tùy tiện như ?”

An Bình Quận chúa chẳng mảy may bận tâm, chỉ nhạt: “Vậy mà gọi là tùy tiện ư? Ta còn nhiều lúc tùy tiện hơn thế nhiều.”

Những chiến tích của An Bình Quận chúa, Tống Thời Thiền ?

nghĩ rằng, dù nàng cũng là con gái của Trường Công chúa Tương Dương, thiên chi kiêu nữ, dù ham mê tửu sắc cũng chú trọng thể diện và chừng mực.

Ai ngờ nàng vô sỉ đến mức giữa thanh thiên bạch nhật dám vuốt mặt nam nhân!

Tống Thời Thiền cảm thấy nếu còn ở , chỉ sợ sẽ mất sạch danh dự, liền lập tức chắp tay cáo từ: “Ta còn việc, dám phiền quận chúa nữa, xin cáo từ.”

“Đừng vội .” An Bình Quận chúa đầu đám thị vệ phía , bốn thị vệ lập tức xông lên, giữ chặt Tống Thời Thiền mới chạy mấy bước.

An Bình Quận chúa từng bước tiến gần, giọng vang lên như tiếng quỷ dữ: “Để chúng mật một chút, ngươi cũng muộn.”

Nói , nàng liền đưa tay tháo từng chiếc khuy áo ngoài của Tống Thời Thiền.

Nàng đổi ý.

Thay vì chỉ lấy chút lợi lộc, bằng ăn sạch .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-326.html.]

Nếu nấu gạo thành cơm, dù Thái tử mặt cũng cản nàng quyết định thu nhận phò mã.

Cho dù đến tai Hoàng thượng, nàng cũng sợ.

Đến lúc đó nàng chỉ cần lóc một chút, giả vờ rằng uống say nhận nhầm , Hoàng thượng lẽ nào trừng phạt nàng thật sự?

Đến khi đó, chỉ thể “bỏ qua cái sai” mà ban hôn cho hai .

Khuy áo ngoài của Tống Thời Thiền từng chiếc, từng chiếc tháo , lộ lớp áo trong trắng toát bên trong.

Hắn tức giận hổ, chẳng còn quan tâm đến thể diện, liền lớn tiếng kêu gào: “Cứu mạng! Có ai ! Cứu mạng! Có kẻ cướp ! Mau cứu với!”

Bà tử rốt cuộc chạy báo tin , lâu mà vẫn ai tới?

Ngay lúc gần như tuyệt vọng, đột nhiên thấy một giọng tựa như tiếng nhạc từ thiên đường: "Ai ở đó? Có cướp ? Tên chó gan to bằng trời nào dám phủ Tống mà cướp đồ? Để đánh gãy chân chó của !"

TBC

Đại tẩu tới , coi như cứu .

Tống Thời Thiền lập tức lớn tiếng kêu lên: "Đại tẩu! Cứu mạng đại tẩu! Đại tẩu cứu với! Đại tẩu!"

Phản ứng thể nhanh, An Bình Quận chúa sai thị vệ bịt miệng cũng kịp.

Chỉ trong chốc lát, Khương Xuân sải bước xuất hiện ở cuối con đường nhỏ.

Vừa vội vã tới, nàng giận dữ quát: "Ai? Là ai mà dám to gan tính kế với Tam gia nhà chúng ? Để lão nương đánh nát đầu chó của ngươi!"

Tới mặt Tống Thời Thiền, nàng giả vờ như thấy An Bình Quận chúa, trực tiếp tóm lấy hai tên thị vệ, một tay ném chúng xa.

Rồi tóm lấy hai tên còn , tiện tay ném .

Trông vẻ nhẹ nhàng tùy ý, nhưng sức lực của Khương Xuân thì chỉ kẻ ném mới .

Bốn tên thị vệ ngã xuống đất, phát bốn tiếng "bụp," "bụp," "bụp," "bụp."

Cánh tay đang khống chế của Tống Thời Thiền giải thoát, lập tức "đùng đùng đùng" chạy vài bước, trốn ngay lưng Khương Xuân.

Mặc dù cao một mét tám mốt, nhưng trốn lưng Khương Xuân cao một mét bảy khiến cảm thấy an vô cùng.

Sau khi ném hết đám , Khương Xuân mới như bừng tỉnh, "A" một tiếng: "An Bình tỷ tỷ, là tỷ? Vậy tức là mấy tên ném nãy giờ là thị vệ của tỷ ? Ôi trời, đúng là nước lũ phá hỏng đền vua, nhà nhận nhà."

Trước khi lễ nhận , Khương Xuân vẫn tính là nghĩa nữ của Trường Công chúa Tân Thành, nên khi gặp An Bình Quận chúa, nàng hành lễ đàng hoàng, xưng hô tôn kính.

giờ thành lễ nhận , Khương Xuân xem như một nửa thành viên của hoàng tộc, khi gặp Quận chúa An Bình ngang hàng, nàng cần quỳ xuống hành lễ, cũng chẳng cần xưng hô tôn kính nữa.

An Bình Quận chúa mặt mày lạnh lùng như nước.

Vườn mai cực kỳ hẻo lánh, ở góc tây bắc của hậu hoa viên phủ Tống, lúc nhà họ Tống khách mời dự tiệc đều tập trung ở kịch lâu góc đông bắc.

Ngoại trừ Tống Thời Thiền đường tắt, chẳng thấy bóng dáng ai khác.

Quả thật là cơ hội trời ban.

Đang thấy sắp thành công, ai ngờ Khương Xuân bất ngờ xuất hiện kẻ phá bĩnh, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng lạnh giọng : "Khương nương tử, khuyên ngươi đừng xen chuyện liên quan."

Khương Xuân hừ một tiếng, đáp: "Nghe An Bình tỷ tỷ kìa, gọi là chuyện liên quan ?

Tam gia là tiểu thúc của , mà là trưởng tẩu thì như , thể trơ mắt tiểu thúc khác ức hiếp?"

An Bình Quận chúa liếc Tống Thời Thiền đang trốn lưng Khương Xuân, thầm thò đầu quan sát tình hình, ném cho một cái liếc mắt đầy quyến rũ.

Rồi nàng ý nhấn mạnh khi với Khương Xuân: “Việc một nữ tử ức h.i.ế.p nam tử, thể gọi là ức h.i.ế.p chứ? Khương nương tử cũng là từng trải, hẳn là hiểu ý mà.”

Tống Thời Thiền ánh mắt lả lơi đó cho kinh tởm, "vút" một cái rụt ngay đầu , thậm chí còn nửa khom lưng, giấu thật kỹ.

Loading...