Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:58:44
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân tươi đáp: “Tất nhiên là hiểu. Ngày thường cũng ít ức h.i.ế.p phu quân của , mà phu quân của thích. chúng là phu thê đàng hoàng. Còn An Bình tỷ tỷ với Tam gia chúng thì cưới, cũng đính hôn. Nếu tỷ ức h.i.ế.p thì chẳng là lưu manh ?
Ở quê , những nữ tử chuyện lưu manh với các tiểu lang quân cưới sẽ nhổ nước bọt, gặp ai cũng mắng, đến cả chó thấy còn sủa vài tiếng."
An Bình Quận chúa những lời chế giễu cay nghiệt của Khương Xuân cho tức giận đến nỗi đầu óc ong ong.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn yêu chiều, các bậc trưởng bối đều nâng niu như ngọc như vàng, từng chịu nhục nhã như .
Khương Xuân dám so sánh nàng với nữ tử nông thôn, thậm chí còn dùng chó để sỉ nhục nàng, nàng dám chứ?!
An Bình Quận chúa cơn giận cho mất hết lý trí, lập tức lao thẳng về phía Khương Xuân.
Nàng dạy cho kẻ trời cao đất dày một bài học trò. Tưởng rằng chỉ vì nhận Tân Thành Trưởng Công chúa nghĩa mẫu thì dám đụng ư?
Dù đánh nàng gần chết, Trưởng Công chúa Tân Thành liệu dám bỏ ngục ? Cùng lắm là chỉ trách mắng vài câu, phạt đóng cửa suy ngẫm một thời gian thôi.
Chẳng gì đáng sợ cả.
TBC
Trùng hợp , khi thấy An Bình Quận chúa lao về phía , Khương Xuân cũng nghĩ như .
Dù thì cũng là An Bình Quận chúa tay , nếu nàng ngược đánh nàng một trận gần chết, Trường Công chúa Tương Dương thể gì đây?
Xử lý thì dễ thôi, nhưng chuyện còn dính dáng đến danh dự của Trường Công chúa Tân Thành, một công chúa chính tông.
Cùng lắm chỉ trách mắng một trận, phạt chép vài bản “Nữ giới” hoặc kinh sách gì đó, khi còn cấm túc một thời gian.
Chuyện đau ngứa , thật chẳng đáng lo.
Nàng đầu nhắc Tống Thời Thiền một câu: “Tránh !”
Rồi đối mặt với An Bình Quận chúa, trực tiếp tiến tới.
Các nữ tử hoàng tộc Đại Chu từ đến nay đều dũng mãnh, thuở khai quốc còn cả tiền lệ công chúa đốc quân. Vì , Trường Công chúa Tương Dương mời sư phụ võ thuật đàng hoàng để dạy cho An Bình Quận chúa.
Chỉ là võ công của An Bình Quận chúa luyện nửa vời, nhưng nàng b.ắ.n cung giỏi và dùng roi điêu luyện.
Tuy nhiên, hôm nay nàng đến phủ Tống dự tiệc, đến để gây sự, nên mang theo vũ khí.
Về phần Khương Xuân, dù theo Ngụy An Thành luyện võ nửa năm nay và cũng chăm chỉ, nhưng chuyện học võ rõ ràng thể ngày một ngày hai mà giỏi .
Vì , hai coi như ngang tài ngang sức.
Thậm chí, An Bình Quận chúa còn phần nhỉnh hơn.
thua ở chỗ Khương Xuân sức mạnh.
Hai giao đấu vài chiêu, cả hai đều trúng đòn của đối phương.
Khương Xuân đánh trúng nhưng chẳng hề hấn gì.
Còn An Bình Quận chúa chỉ Khương Xuân đá một cú, lập tức hất văng , "bụp" một tiếng ngã xuống đất bùn trong vườn mai, lăn lộn mấy vòng.
Hôm qua một trận mưa xuân, lúc mặt đất vẫn còn lầy lội.
An Bình Quận chúa mặc chiếc áo bằng thổ cẩm quý giá, giờ đây bùn dính đầy, trông như một con khỉ lấm lem.
Nàng bẹp mặt đất, vật lộn vài , cố gắng dậy.
Kết quả những dậy , mà chiếc áo của nàng còn dính bùn nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-327.html.]
Nàng thanh lịch chút nào khi đưa tay che cái m.ô.n.g đá đau, miệng thì nghiến răng : “Khương Xuân, ngươi, ngươi thật... lắm... lắm…”
Khương Xuân vỗ vỗ lớp bụi vô hình tay, tươi đáp: “Cảm ơn An Bình tỷ tỷ khen, dĩ nhiên là , phu quân của cũng thường khen như .”
An Bình Quận chúa những lời tự mãn của nàng cho nghẹn lời, trong giây lát trả lời thế nào.
Nàng , Khương Xuân chuyện để : “Người đều ăn một quả đắng sẽ trưởng thành hơn, hôm nay An Bình tỷ tỷ học bài học , từ nay đánh chủ ý lên Tam gia chúng nữa.
Nếu thì…”
Khương Xuân ngừng một chút, đó lạnh lùng : “Ta gặp An Bình tỷ tỷ một , sẽ đánh nàng một , nếu nàng sợ hổ, cứ thử xem.”
An Bình Quận chúa phục mà hừ một tiếng: “Hôm nay là mang roi, phòng , cho nên mới ngươi qua mặt. Lần nếu ngươi dám táo tợn như , nhất định sẽ đánh ngươi đến thảm thương, mặt mũi đầy hoa!”
Khương Xuân khinh thường: “An Bình tỷ tỷ đang đùa ? Chẳng lẽ chỉ tỷ mang vũ khí, mang ? Biết sử dụng roi là chuyện lớn lắm ? Có tin , nếu một đao c.h.é.m xuống, sẽ chặt đứt roi của tỷ thành tám khúc? An Bình tỷ tỷ hãy tự lo cho , đừng để quá nhiều diễn kịch mà mất mặt lớn. Dù với danh tiếng của An Bình tỷ tỷ, cũng bao nhiêu mặt mũi để mất .”
Nói xong những lời mạnh mẽ đó, nàng đầu, chỉ tay đám cung nữ, thái giám, và bà bà đang núp lưng như những con chim cút, dám thở mạnh: “Còn ngây đó gì, còn mau đến đỡ quận chúa dậy?”
Kết thúc câu , nàng còn cảm thán một câu với vẻ châm biếm: “Thật là chủ thì tớ, bộ đều chút khí chất nào.”
Một đám cung nữ, thái giám, và bà bà như bừng tỉnh, vội vàng chạy tới đỡ An Bình Quận chúa dậy.
Trong quá trình đó, tránh khỏi đau những chỗ thương, An Bình Quận chúa đau đến mức kêu “á á” hai tiếng.
Đứng dậy xong, nàng lập tức nổi giận với họ: “Đám vô dụng, tay chân vụng về, đánh c.h.ế.t bổn quận chúa ?”
Khương Xuân với Tống Thời Thiền: “Nhìn quận chúa khí thế như , chắc là thương quá nặng, chúng thể yên tâm xem kịch . Đi thôi, để cho nghĩa mẫu chờ lâu như , nếu trở về, sẽ giận mất.”
Tống Thời Thiền lập tức “ồ” một tiếng, tất nhiên dám từ chối.
Nơi quái quỷ , ai thích ở thì ở, chứ thì dám ở !
Hai định bước , bỗng thấy tiếng bước chân hỗn độn.
Một lát , công chúa Cẩm Thành, quận chúa Phúc Ninh và huyện chúa An Hòa mỗi dẫn theo một đoàn đông đảo, vội vã đến nơi.
Vừa đến gần, huyện chúa An Hòa, mối thù đoạt chồng với quận chúa An Bình, lớn tiếng lên tiếng : "Ôi chao, biểu tỷ đúng là quá đáng, ngày vui của di mẫu khi nhận nghĩa nữ, mà tỷ đánh nghĩa nữ của di mẫu ngay tại nhà của nàng , thật sự là nể mặt di mẫu chút nào cả?"
Mặc kệ ai tay , tiên cứ chụp cho nàng cái tội nể mặt công chúa Tân Thành .
Khi đến gần hơn, thấy quận chúa An Bình lấm lem bùn đất, huyện chúa An Hòa lập tức ha hả, đến mức ngửa cả .
Vừa : "Ôi trời, biểu tỷ, tỷ đánh Khương nương tử nên lăn lộn đất để ăn vạ ? Ôi chao, tỷ đường đường là quận chúa tôn thất, mà hành xử như một kẻ chợ búa, thật sự mất mặt hoàng tộc Đại Chu chúng . Tỷ thấy hổ, nhưng thì thấy tỷ đó."
Quận chúa An Bình đang đau đến mức miệng hít hà, những lời châm chọc mỉa mai liền lạnh lùng một tiếng: "Ngươi đúng là nên thấy hổ, vì quả thật nhiều nữ tôn thất gả cửa mà phu quân một ngoại thất ba tuổi như ngươi ."
Chuyện thế tử An Khánh Bá Phạm Lợi Dân một đứa con ngoại thất ba tuổi, huyện chúa An Hòa vốn .
Danh tiếng của huyện chúa An Hòa cũng , chuyện nàng ngoại tình với phò mã An Bình thì khắp kinh thành đều .
Hai thể coi như là "môn đăng hộ đối," điều kiện cũng tương xứng.
Hơn nữa, phủ An Khánh Bá hứa với nàng , khi họ thành sẽ để ngoại thất đó "biến mất," còn đứa con sẽ giao cho nàng nuôi dưỡng.
Vì , nàng cũng chẳng mấy để tâm đến việc .
Nghe , nàng nhẹ đáp: "Vậy thì chứ? Một đứa trẻ đáng thương còn , sẽ nuôi dưỡng nó danh nghĩa của , tương lai nó cũng sẽ hiếu thuận với ."
Quận chúa An Bình bật khinh bỉ: "Một đứa trẻ đáng thương còn ? Phủ An Khánh Bá với ngươi như thế ? Ha, đúng là một gia đình thú vị. Miệng thì sẽ bỏ giữ con, nhưng thực giấu ở trang viên thông châu, Phạm Lợi Dân thỉnh thoảng mượn cớ đến đó xem mùa vụ, để bí mật gặp gỡ ngoại thất. Nghe , nàng ngoại thất xuất từ Dương Châu Sấu Mã, giờ mang thai đứa con thứ hai đấy.
Chúc mừng biểu , gả đó, thể của hai đứa con ."