Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:58:46
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyện chúa An Hòa rõ ràng chuyện , xong thì cả đều ngây .
Nàng chẳng hề nghi ngờ rằng quận chúa An Bình đang lừa , vì đây là chuyện chỉ cần điều tra là , chẳng lý do gì để lừa nàng .
Với tính cách của quận chúa An Bình, nàng cũng chẳng thèm bịa chuyện để lừa nàng cho vui .
Hai họ từ nhỏ hợp , những năm qua đấu đá bao nhiêu , thể mức độ hiểu của họ khi còn sâu hơn chính bản họ.
Điều khiến nàng sốc là vì nàng yêu Phạm Lợi Dân sâu đậm.
Ngoại tổ mẫu của nàng , trưởng công chúa Trường Nghi, chọn mối hôn sự cho nàng , một là để che giấu vết nhơ; hai là vì nhân khẩu của phủ An Khánh Bá đơn giản, cũng coi như là một nơi dừng chân .
Mặc dù thế tử An Khánh Bá Phạm Lợi Dân ngoại thất Dương Châu Sấu Mã và sinh một đứa con ngoại thất ba tuổi, nhưng điều đó cũng là chuyện gì lớn.
Trong những gia đình như họ, phu quân nào mà ba thê bốn ?
Việc Phạm Lợi Dân thất thông phòng, chỉ nuôi một ngoại thất Dương Châu ở bên ngoài, coi là cực kỳ hiếm .
Thêm đó, Phạm Lợi Dân cũng xem như khá tuấn tú, hai ba phần giống với phò mã An Bình, nên huyện chúa An Hòa mới đồng ý với mối hôn sự .
Nàng vốn quan tâm đến ngoại thất Dương Châu , Phạm Lợi Dân thích nuôi thì cứ nuôi, dù cũng chỉ là một kẻ hầu hạ sắc mà thôi.
Là phủ An Khánh Bá tự đề xuất bỏ giữ con, nàng tin tưởng, nhưng giờ thì , họ dám chơi trò hai mặt với nàng.
Bọn họ dám lừa ? Không sợ nàng phát hiện loạn cả phủ An Khánh Bá lên ?
"Họ nghĩ rằng lén lút giấu giếm thì cả đời cũng phát hiện ?"
TBC
Sắc mặt của An Hòa huyện chủ đen kịt như đáy nồi, nghiến răng ken két, hận thể nuốt sống Phạm Lợi Dân và cả nhà An Khánh Bá.
Quận chúa An Bình thấy sắc mặt nàng , liền nhân cơ hội thêm dầu lửa: "Nhìn sắc diện của biểu , vẻ thật sự việc nhỉ? Ôi chao, một thông minh lanh lợi như biểu mà cũng lúc rõ, ngựa vấp chân, thật khiến khác kinh ngạc."
An Hòa huyện chúa trừng mắt lườm nàng một cái, thấy nàng đang đưa tay ôm lấy hông, bất giác "phì" : "Biểu tỷ, dáng vẻ vấp ngựa của tỷ, là chút mấy nhã nhặn?"
Quận chúa An Bình lập tức đỏ mặt.
Nàng bỏ tay khỏi hông, nhưng mỗi bước đều khiến phần hông đau nhức, tay nàng chẳng thể nào buông xuống .
Nàng thể bảo cung nữ cận giúp che , nhưng như thì còn thể thống gì?
Nàng chỉ thể trừng mắt lườm Khương Xuân một cái thật hung dữ.
Khương Xuân ngẩng đầu trời.
Ừm, thời tiết hôm nay thật , trời cao mây trắng, đúng là một thời điểm tuyệt vời của giao mùa xuân hạ.
Dáng vẻ ngây thơ giả vờ ngớ ngẩn của nàng khiến An Hòa huyện chúa bật .
Quận chúa An Bình, nếu như sạch sẽ tinh tươm, hẳn sẽ ngại đây đấu khẩu cùng An Hòa huyện chủ, nhưng lúc là bùn đất, mau rời thì chẳng là càng bẽ mặt hơn ?
Thế nên, nàng bực bội lệnh cho một ma ma: "Ngươi gọi mang kiệu mềm đến, đưa bổn quận chúa cửa để lên xe ngựa."
Ma ma nhận lệnh rời .
Khương Xuân: "..."
Chính đường đường là đại phu nhân ở đây, mà quận chúa An Bình bỏ gần tìm xa, sai khác lấy kiệu mềm.
E rằng đợi một lúc đấy.
Khương Xuân liền dứt khoát với Tống Thời Thiền: "Ta ngoài một lát, trở về ngay thì nghĩa mẫu sẽ phái tìm mất. Tam , nào, chúng đến hí đài."
Tống Thời Thiền đáp ngay lập tức: "Dạ, đại tẩu."
Hai liền cất bước rời .
Trên đường đến hí đài, Tống Thời Thiền nén nhịn suốt một lúc lâu, cuối cùng kiềm chế mà lên tiếng hỏi: "Đại tẩu, tẩu thể một nhát mà c.h.é.m roi thành tám mảnh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-328.html.]
Khương Xuân: "..."
Lúc còn ở hiện đại, nàng thường buông lời hung hãn, như kiểu một cước đá cho m.ô.n.g ngươi vỡ thành tám mảnh. Vậy nên lúc nãy nàng cũng chỉ là vẽ hổ theo mèo mà thôi.
Không ngờ Tống Thời Thiền nghiêm túc hỏi thật.
Nếu nàng đáp rằng chỉ là thuận miệng bừa, chẳng sẽ tổn hại đến uy nghi của đại tẩu ?
Sau một thoáng suy nghĩ, nàng nghiêm trang trả lời: "Gập roi , gập, thêm một gập nữa, đó dùng một đao c.h.é.m xuống từ giữa, là c.h.é.m thành chín đoạn. Bỏ một đoạn là cán roi, còn tám đoạn."
Nói xong, nàng còn đắc ý chế giễu Tống Thời Thiền: "Tam , phép tính đơn giản thế , học trò sơ đẳng cũng tính , là tú tài mà tính ?"
Tống Thời Thiền: "..."
Một đao c.h.é.m thành chín đoạn, đương nhiên tính , nhưng một đao c.h.é.m thành tám đoạn, thực sự tính nổi.
Còn cách tính của đại tẩu…
Nếu mà thế trong kỳ thi hương, chủ khảo tức giận đến mức xuất thần hồn khỏi xác , vĩnh viễn loại bỏ tư cách khoa cử của ?
thể phản bác, nếu thì gì cho .
Thế nên đành miễn cưỡng tâng bốc: "Tiểu ngu , sánh sự thông tuệ của đại tẩu, khiến đại tẩu chê ."
Khương Xuân thấy thật sự là kẻ điều, hào phóng bổ sung thêm một cách khác: "Kỳ thực còn thể lấy bảy thanh đao buộc với , c.h.é.m xuống một , là thành tám đoạn. Bảy thanh đao cùng c.h.é.m một lúc, chẳng lẽ tính là một đao ?"
Tống Thời Thiền: "..."
Đây là đầu tiên chuyện riêng với đại tẩu, thật sự mở rộng tầm mắt.
Trong lòng khỏi càng thêm kính phục đại ca.
Ngày ngày ở bên một nương tử thế , chuyện chẳng , đại ca mà nhịn chứ?
Khi đến hí đài, Tống Thời Thiền xuống tầng một để gặp gỡ các nam khách, còn Khương Xuân lên tầng hai tìm Tân Thành trưởng công chúa.
Nàng mới an tọa tươi: "Khiến nghĩa mẫu đợi lâu ."
Tân Thành trưởng công chúa liếc mắt nàng, giọng lạnh nhạt: "Ngươi gì?"
Khương Xuân nhẹ nhàng đáp: "Đi dạy dỗ khác."
Tân Thành trưởng công chúa lập tức ngẩng lên, đôi mày liễu khẽ nhíu: "Ngươi dạy dỗ ai?"
Vì các nàng đang ở gian nhã phòng riêng lầu hai hát, các nữ khách khác đều ở ngoài đại sảnh, cho nên nàng khách khứa ai đến, ai .
Khương Xuân cũng che giấu, thẳng thắn : "An Bình tỷ tỷ trêu ghẹo tiểu thúc của , ngoại bào của tiểu thúc suýt nữa nàng cởi hết. Nếu đến kịp, chỉ sợ tiểu thúc của mất hết thanh danh . Nhà họ Tống chúng nhân đinh thưa thớt, phu quân con chỉ hai , tam đây chịu đủ khổ cực ở mỏ quặng, nếu rơi tay ma chưởng của An Bình tỷ tỷ, thì quả thật quá đáng thương.
Ta thể đòi công bằng, dạy dỗ An Bình tỷ tỷ một phen, để cho nàng rằng lợi dụng các lang quân nhà họ Tống chúng chuyện dễ dàng!"
Tân Thành trưởng công chúa càng càng nhíu chặt mày.
Hồi nhỏ An Bình còn đáng yêu ngoan ngoãn, lớn lên những ham mê sắc dục mà còn chỉ chuyên nhằm những thê tử, vì thế mà từng gây án mạng.
Hoàng từng răn dạy, cũng phạt nàng , nhưng nàng tuyệt nhiên chẳng sửa đổi chút nào.
Nay càng lúc càng chẳng xem ai gì, dám mơ tưởng đến Tống Tam Lang.
Nếu nàng nghiêm chỉnh sai đến cầu , thì dù nhận từ chối, cứ để nhà họ Tống tự quyết định. đằng , nàng dám chơi trò cường bạo, ép buộc thành sự .
Chẳng lẽ coi nhà họ Tống như những gia đình tầm thường mà nàng dễ dàng chiếm đoạt ?
Chưa bàn đến thái tử sẽ xử trí thế nào, chỉ riêng tính khí của Tống Thời An, cũng thể nào để yên đường của nàng tính kế mà phản ứng gì.
Bài học từ cô nương họ Trình vẫn còn đó, mà nàng chẳng hề để tâm.
Giờ Khương Xuân đánh một trận vẫn còn may, nếu là Tống Thời An tay, ai kết cục của nàng sẽ .