Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:59:12
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vũ Thành Lan lập tức gật đầu: "Ý của đại nãi nãi, hiểu. Ta cũng kỳ vọng gì quá cao, chỉ mong đại nãi nãi thể cho cơ hội đến biệt viện ngoại thành. Dù cùng chọn , đều sẽ ghi nhớ ân tình suốt đời."
Khương Xuân mỉm : "Người tài như Vũ tiểu thư, niềm tin bản mới đúng."
Nghe , Vũ Thành Lan liền cúi lễ, điều mà : "Đại nãi nãi còn nhiều việc lo, dám phiền thêm, xin cáo lui."
*
Rời khỏi Đan Quế Viện, nha cận của Vũ Thành Lan, Bảo Châu, quanh một lượt, thấy ai, lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc Tống đại nãi nãi là đồng ý ?"
Vũ Thành Lan gương mặt hiện lên nụ nhẹ nhõm duy nhất trong suốt thời gian qua: "Nếu hiểu lầm ý, đại nãi nãi chắc hẳn đồng ý với yêu cầu của ."
Bảo Châu vui mừng đến mức suýt nhảy lên: "Tuyệt quá, tiểu thư! Công phu b.ắ.n cung cưỡi ngựa của tiểu thư đầu, chỉ cần cơ hội đến biệt viện ngoại thành, tiểu thư nhất định thể vượt qua tất cả, khiến đại phu nhân để mắt đến ."
Vũ Thành Lan lắc đầu: "Được đại phu nhân chú ý khó, nhưng chắc trúng tuyển. Trời đất bao la, luôn giỏi hơn . Chưa chừng tiểu thư nào giả vờ yếu đuối đột nhiên tỏa sáng."
*
Trùng hợp , một tiểu thư "giả vờ yếu đuối" như thế, chính là Hạ tiểu thư.
Sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, Trang thị gọi Khương Xuân đến chính viện để hỏi thăm tình hình, mà Khương Xuân chẳng ý định giấu giếm gì, liền quả quyết thêu dệt thêm một chút.
“Nàng Hạ tiểu thư cùng mẫu nàng, Tần nương tử, thật sự là thú vị. Một chủ động khiêu khích Vũ tiểu thư, nhưng chịu dùng hết sức , rõ ràng gia đình chọn trúng. Còn mẫu nàng, Tần nương tử, rõ ràng trò mà nhi nữ đang bày , để thể hiện rằng ‘ nào con nấy’, bà thêm phần cho nhi nữ , chủ động khiêu chiến với Lãnh nương tử, cưỡng ép tỉ thí võ nghệ với . Mẹ con nhà họ đúng là chẳng hạng . Mẫu mau chóng gạch tên Hạ tiểu thư , nếu thực sự cưới về một kẻ phá gia như , con sẽ đánh nàng ba mỗi ngày đến khi trời tối.”
Lời lẽ thô tục nhưng lý lẽ sai, Trang thị cảm thấy Khương Xuân lý, quả nhiên liền cầm bút, gạch tên Hạ tiểu thư khỏi danh sách.
Khương Xuân lập tức cảm thấy thoải mái, lộ nụ đắc ý.
Hừ, dám đánh trong Đan Quế viện của , thật tưởng là dễ tính ?
Trang thị thấy vẻ mặt đắc chí của nàng, mím môi, nhịn gì, tiếp tục hỏi: “Còn nữa ?”
Ý tứ rõ ràng, còn tiểu nương tử nào khác cần gạch bỏ .
Khương Xuân đáp: “Không ai cần gạch bỏ nữa, nhưng cần đưa danh sách.”
“Đưa ?” Trang thị hiểu lắm từ , nghi hoặc nhướn mày.
Thế là Khương Xuân liền kể cho Trang thị những lời mà Vũ Thành Lam với nàng đó.
Trang thị bình luận gì về Vũ Thành Lam, mà ngược khen Khương Xuân một hồi: “Người đến nịnh con, con thể giữ bình tĩnh.”
Khương Xuân lập tức đắc ý vênh đuôi: “Đương nhiên, con mà điềm đạm, đáng tin chứ?”
Nghĩ một lát, nàng tâng bốc Trang thị: “Tất cả đều nhờ sự dạy dỗ của mẫu .”
Trang thị trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn khẽ hừ một tiếng: “Ta nào dạy con đá Lãnh nương tử đến giữa chừng bỏ cuộc.”
Khương Xuân lập tức kêu oan: “Chuyện trách con? Trước đó khi đấu với nàng và Tần nương tử, con dùng lực gì, nàng chịu thuận theo, còn chơi trò đánh lén, gặp quả báo ngay lập tức, đó là do tự chuốc lấy, thể trách con.”
Trang thị hề ý trách mắng nàng, chỉ là tiện miệng nhắc đến mà thôi.
Bà nhàn nhạt : “Theo ý con, nên gửi thiệp mời cho tiểu thư tên Vũ Thành Lan ?”
Khương Xuân gật đầu lia lịa: “Trước hết, nàng tư cách tham gia vòng tuyển chọn thứ hai;
Thứ hai, đây là tiểu nương tử đầu tiên xem trọng con, chủ động tiến đến mặt con tự tiến cử, dù nể mặt nàng, cũng nể mặt con chứ?”
Trang thị “ừm” một tiếng.
Sau đó bà giơ tay xua đuổi: “Nếu còn chuyện gì khác, con về nghỉ ngơi .”
Khương Xuân cầu còn , lập tức nhấc chân rời .
Về đến Đan Quế viện, Quế Chi mới giúp nàng tháo bỏ trang sức đầu, nàng ngã phịch xuống gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-338.html.]
Tiếp đón hàng chục, hàng trăm tiểu nương tử, mặc dù việc đều do hạ nhân lo liệu, nhưng cũng là một việc hao tổn tinh lực vô cùng.
Giấc ngủ của nàng thật sâu, ngay cả khi Tống Thời An hạ nha mà nàng vẫn tỉnh.
Tống Thời An cũng đánh thức nàng, y phục thường ngày xong, cũng xuống giường La Hán, ôm nàng lòng, cùng ngủ.
Hay thật, một giấc ngủ kéo dài đến giờ Hợi (21 giờ).
Khương Xuân thấy trời bên ngoài tối, mà Tống Thời An vẫn cạnh , nàng còn tưởng rằng lúc là sáng hôm .
Quế Chi thấy động tĩnh, vội thò đầu xem tình hình, thấy phu nhân tỉnh, liền hạ giọng : “Phu nhân, ngủ hai canh giờ , vẫn dùng bữa tối ạ.”
Khương Xuân chút mơ màng, thế đây vẫn là buổi tối ?
Nàng liếc Tống Thời An một cái, hạ giọng hỏi: “Đại gia dùng bữa tối ?”
Quế Chi lắc đầu: “Đại gia hạ nha về, thấy phu nhân còn ngủ, cho chúng nô tỳ đánh thức, tự cũng cạnh ngủ, đến giờ vẫn tỉnh.”
Khương Xuân đưa tay đẩy Tống Thời An một cái, : “Phu quân, dậy , dậy ăn nào.”
Tống Thời An ngủ sâu, lúc Quế Chi mở miệng, tỉnh, chỉ là lên tiếng, lặng lẽ hai chuyện.
Sau khi Khương Xuân đẩy một cái, mới thuận thế mở mắt, mơ màng : “Ăn bữa sáng? Nàng tử cùng vi phu ăn sáng ?”
Bình thường nàng ghét dậy sớm, sợ phòng bếp lớn mang bữa sáng đến sẽ ồn đến , nên luôn đuổi đến nha môn dùng bữa.
Hôm nay đột nhiên đổi như ? Chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây ?
Hay là…
Trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ là...
Sau đó chỉ Khương Xuân khẽ: “Phu quân, ngủ đến hồ đồ ? Giờ là giờ Hợi, chỉ còn ba bốn canh giờ nữa là tới giờ dùng bữa sáng thôi.”
Tống Thời An lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm suốt ngày lo lắng chuyện .
Hắn lắc đầu nhẹ: “Mới giờ Hợi thôi ? Ta thật sự ngủ đến hồ đồ , cứ tưởng đến lúc thượng triều .”
Dù Khương Xuân cùng ăn sáng, nhưng ít nhất nàng thể cùng dùng bữa tối.
Thấy hai dậy, Quế Chi vội bảo nóng thức ăn cho hai chủ nhân.
Trong lúc đợi cơm, Tống Thời An hỏi thăm tình hình buổi tiệc ngắm hoa hôm nay.
Khương Xuân tự thấy biểu hiện khá , nên lập tức khoe khoang với .
Tống Thời An xong, hôm nay nàng đánh , liền đưa tay xoa đầu nàng, : “Chẳng trách nương tử ngủ sâu như , đến mức thấy cả lúc vi phu về nhà, thì là vì mệt do đánh .”
Khương Xuân bĩu môi, vẻ oan ức: “Phải đó, bọn họ đúng là điều, tưởng Tống gia chúng là nơi thu nhận phế phẩm ? Cứ nghĩ tìm cớ kiếm chuyện với khác là thể khiến gia đình họ bằng con mắt khác . Dù chúng vội cưới thê tử cho tam thế nào, cũng thể tùy tiện chọn lựa như ?”
Tống Thời An gật đầu : “ , cho nên nương tử đánh họ là đúng, nếu gặp chuyện như nữa, cứ đánh thoải mái, hậu quả vi phu sẽ gánh vác cho nàng.”
Khương Xuân liếc mắt , hừ: “Chàng chỉ là một quan viên nhị phẩm nhỏ bé, đừng những lời to tát như . Nếu đến chống lưng, còn nhờ đến nghĩa mẫu của mới .”
Tống Thời An: “...”
Hắn đang khinh thường ?
TBC
thể gì đây? Chỉ thể nhẫn nhịn thôi.
Dù lão hoàng đế cũng thêm hai năm nữa mới băng hà, khi ông mất, tỷ phu của sẽ đăng cơ tân hoàng. Khi đó, Thượng thư Cao nhân cơ hội dâng tấu từ chức, về quê an dưỡng, và - vị Thị lang bộ Lại - mới thể tiếp nhận chức vụ Lại bộ Thượng thư và chính thức bước chân nội các.
Có lẽ chờ thêm hai ba năm nữa, mới thể thực sự trở thành chỗ dựa vững chắc cho Khương Xuân.
Hừ, lúc đó, đành hưởng lợi từ Trường Công chúa Tân Thành .