Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-07-18 04:59:14
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân thấy cúi đầu gì, nghĩ rằng lời đùa của quá trớn, tổn thương tự trọng của , liền tươi xán lạn : “Thiếp chỉ đùa với phu quân thôi, phu quân còn trẻ tuổi mà lên chức quan nhị phẩm, các cô nương ở kinh thành chẳng ghen tị với đến mức nào .”
Tống Thời An đưa tay gõ nhẹ lên mũi nàng, khẽ hừ một tiếng: “Nàng cứ chờ đấy, sẽ một ngày, cao hơn cả Trưởng Công chúa Tân Thành.”
Khương Xuân ngay lập tức nịnh bợ, vòng tay ôm lấy cánh tay , kêu lên: “Chuyện đó thì tin chắc, phu quân chắc chắn là đại phúc khí, phú quý đừng quên nhé!”
Hắn sẽ là Thủ phụ Nội các, còn là thê của tân hoàng, chính là Quốc cữu gia thực thụ, chẳng địa vị còn cao hơn cả Trưởng Công chúa Tân Thành - cô cô của tân hoàng ?
Tống Thời An cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, : “Phu thê chúng là một, cao cũng như nàng cao.”
Khương Xuân liền phản đối: “Không , chắc chắn là cao. Trước đó, nhị thẩm còn nịnh bợ, suốt ngày đầu phu quân mà ‘ bậy’.”
Tống Thời An: "..."
Hắn nên khinh thường nhị thẩm xuất thế nào mà những lời thô tục như , nên khiển trách Khương Xuân dám từ "bậy" ngay bàn ăn.
Trong lòng chỉ thể thở dài bất lực.
Khương Xuân chống cằm , ánh mắt đầy mong đợi chờ đợi câu trả lời của .
TBC
Hắn chỉ thể nhẹ nhàng đáp: “Nhà chúng tất nhiên là do nàng chủ, nàng bảo thì , tuyệt đối dám hai lời.”
Khương Xuân lập tức hài lòng.
Khi thức ăn dọn lên bàn, vì giờ muộn, ăn quá nhiều sẽ thoải mái về đêm, nên hai chỉ ăn một chút bảo dọn dẹp.
Để giúp tiêu hóa, Tống Thời An kéo nàng thư phòng, hướng dẫn nàng chữ.
Khương Xuân từ lâu học xong các cuốn như Tam Tự Kinh dùng cho trẻ con tập , nhưng nàng chịu học Tứ Thư Ngũ Kinh, cho rằng chúng quá khó hiểu.
Tống Thời An chỉ đành tìm những cuốn sách nhỏ về phong thổ dân tình, kể chuyện dạy nàng nhận chữ. Sau vài tháng, quả thật cũng kết quả.
Ít nhất nàng hiếm khi sai chữ, bút pháp cũng chút hình dáng.
Hai trong thư phòng, một dạy một học, khí thật ngọt ngào.
Dĩ nhiên, dạy là Tống Thời An.
lúc , bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc."
Chính phòng của Đan Quế viện ở gian nhà thứ hai, tiếng gõ phát từ cổng chính của gian nhà đầu tiên. Nếu là ban ngày, chắc hẳn họ sẽ thấy.
giờ là đêm khuya tĩnh lặng, tiếng gõ cửa giữa đêm càng giật , đến mức Khương Xuân và Tống Thời An dù thấy cũng thể.
Tống Thời An nghiêm mặt : “E là chuyện .”
Trong lòng Khương Xuân giật thót một cái, chẳng lẽ lão thái thái Chu thị qua đời?
Không thể nào.
Trong nguyên tác, lão thái thái Chu thị đến năm thứ mười khi thái tử Lê Quân Hành đăng cơ mới qua đời.
Hôm nay trong phủ cũng chẳng chuyện gì lớn đến mức khiến bà tức giận đến đột quỵ chứ?
Khương Xuân với Quế Chi: “Bên ngoài tối quá, để bà Lý cùng ngươi xem .”
Quế Chi khẽ : “Không cần bà Lý , tự là . Dù gì cũng là trong phủ nhà , thể xảy chuyện gì chứ?”
Khương Xuân nghĩ cũng đúng, liền đồng ý: “Ngươi nhanh về nhé.”
Quế Chi trở về nhanh, nhưng tự về mà phía còn một bà lão cùng.
Bà lão là hầu của nhị phòng, do Ly thị mang từ nhà đẻ mua ngoài về, mà là do lão thái thái Chu thị ban cho Ly thị.
Quế Chi bước liền bẩm báo: “Phu nhân, Hoa ma ma gặp .”
Hoa ma ma lập tức tiến lên hành lễ.
Khương Xuân khẽ giơ tay, mỉm : “Bà Hoa cần đa lễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-339.html.]
Sau đó hỏi thẳng: “Nửa đêm nửa hôm, bà Hoa đột nhiên đến, chẳng lẽ việc gấp ?”
Hoa ma ma vội đáp: “Đại nãi nãi, qua nhị phòng xem thử, nhị lão gia với nhị thái thái đang đánh , nhị thái thái cào rách cả mặt nhị lão gia, nhị lão gia còn dọa sẽ bỏ vợ đấy. Nhị cô nương nhờ đến mời đại nãi nãi qua khuyên giải.”
Khương Xuân khỏi giật khóe miệng.
Tống Thời Âm quả là cao thủ trong việc hại cha, hại , còn hại cả trưởng.
Nói khuyên giải, thực là như chiều nay – dùng bạo lực để can ngăn.
Tống Thời An gọi mang áo choàng , tự tay khoác áo choàng cho Khương Xuân, : “Ta sẽ cùng nàng.”
Khương Xuân đưa tay, lấy áo choàng từ tay Quế Chi khoác lên cho .
Cười : “Tốt lắm, tiện đường bộ cho tiêu cơm.”
Hoa ma ma khỏi giật giật khóe miệng.
Bên nhị phòng ầm ĩ đến mức đòi bỏ vợ, mà hai còn ở đây dịu dàng khoác áo cho .
bà chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt dám nửa lời.
Giữa đêm khuya, Khương Xuân gọi kiệu, hai cứ thế bộ tới viện của nhị phòng.
Vừa bước qua cổng trăng ở gian thứ nhất, họ liền thấy tiếng lóc thảm thiết của Ly thị: “Ta ông chăm sóc lão thái thái, ông sinh con đẻ cái, mà chỉ vì một chuyện nhỏ ông đòi bỏ , lương tâm ông , để chó ăn mất ?”
Lời dứt, giọng lớn của nhị lão gia Tống Chấn Bình liền vang lên: “Chuyện nhỏ ? Đại tẩu vì tìm mối cho Thiền ca, vất vả chuẩn tiệc thưởng hoa mấy ngày nay. Bà thì , những giúp đỡ, còn lén đưa cháu gái nhà đẻ , nhân lúc tiệc thưởng hoa diễn , sắp xếp cho nàng leo lên giường của Thiền ca, nàng chính của nó. Bà tự xem, bà xứng đáng với đại tẩu ?”
Tống Chấn Bình thể lớn.
Tối nay, ông đến thư phòng của Thiền ca để tìm một cuốn sách, mới đẩy cửa thì một hình mềm mại lao thẳng lòng ông.
Nhìn , đang dựa n.g.ự.c chính là Nhuyễn cô nương – con gái riêng của đại cữu , cũng chính là cháu gái của , suýt chút nữa ông dọa hồn bay phách lạc.
Ly thị hùng hồn : "Cái gì mà xứng với xứng! Nam nhân tam thê tứ vốn là chuyện thường tình, Thiền ca thể cưới Nhuyễn cô nương bình thê chứ? Người của nhị phòng chúng thưa thớt, Thiền ca là độc đinh duy nhất, cưới nhiều thê một chút mới thể khai chi tán diệp, nối dõi tông đường cho nhị phòng chúng .”
Tống Chấn Bình lạnh: "Nam nhân tam thê tứ vốn là chuyện thường tình? Vậy ? Nếu phu nhân hiền đức như , thấy cần Thiền ca nối dõi cho nhị phòng , bà cứ giúp nạp thêm vài phòng , tự khai chi tán diệp là .”
Khương Xuân mà suýt vỗ tay khen ngợi, câu quá , thật sự !
Bên trong, Ly thị thấy liền nổi điên: “Tống Chấn Bình, ông lớn tuổi , sắp ông nội mà còn nghĩ đến chuyện nạp , cái mặt già của ông hổ ?”
Tống Chấn Bình lớn tiếng phản bác: “Người tám mươi tuổi, Cao viên ngoại năm ngoái còn nạp một tiểu nương tử mười sáu tuổi , năm nay một tiểu công tử. Ta mới bốn mươi sáu, đang ở tuổi sung mãn, thể nạp ?”
Chuyện Cao viên ngoại tám mươi tuổi cưới một tiểu nương tử mười sáu tuổi nổi tiếng khắp kinh thành, ngay cả Khương Xuân cũng qua.
Ly thị cãi , liền bắt đầu loạn: “Tống Chấn Bình, liều mạng với ông!”
Sau đó bên trong vang lên tiếng bàn ghế đổ vỡ loảng xoảng.
Hoa ma ma lập tức lo lắng yên, liên tục thúc giục: “Đại nãi nãi, mau xem thử, đừng để nhị lão gia chịu thiệt thòi.”
Khương Xuân khỏi giật giật khóe miệng.
Tống Chấn Bình, một đại nam nhân, đối phó với Ly thị, một nữ nhân nhỏ bé yếu đuối, dễ như trở bàn tay, chịu thiệt ?
Hoa ma ma mở lời, nàng cũng tiện tiếp tục ngoài trộm.
Thôi thì trong, một cách đường hoàng.
Nàng đưa tay nắm lấy tay Tống Thời An, : “Đi thôi, chúng mau trong can ngăn.”
Tống Thời An mỉm , nhẹ nhàng : “Được, theo nàng.”
Hoa ma ma: “……”
Thường ngày ít lời đồn về việc đại nãi nãi và đại gia luôn ân ái khi rảnh rỗi, bà còn tưởng đó chỉ là lời đồn thổi phóng đại.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới truyền thuyết là thật.