Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:09
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực , đó nàng liệt giường nhiều ngày, phu quân đối với nàng chẳng mảy may quan tâm, còn di thì vì nàng thể sinh con nối dõi mà oán trách ít.

Ngay cả gia đình của chính nàng cũng nhiều oán hận, trách nàng điều, khiến gia tộc thể kết với một gia đình danh giá như Tưởng gia.

Sau nhiều sảy thai và sinh con c.h.ế.t yểu, thể vốn yếu đuối của nàng càng thêm suy kiệt, hàng ngày chịu đủ ấm ức, cơ thể và tinh thần đều ở bờ vực sụp đổ.

Sự xuất hiện của Tưởng Yển chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

Tưởng Yển, vốn là tinh tế và nhạy cảm, gánh hết tội lên , liên tục hối hận rằng lẽ nên xuất hiện ở Hàng Châu, dần dần trở thành một nút thắt thể gỡ bỏ trong lòng ông.

Tưởng Yển cũng từng cố gắng đấu tranh với nút thắt tâm lý , du ngoạn khắp nơi suốt mấy năm, cố gắng vượt qua.

rõ ràng, cuối cùng ông vẫn thất bại...

Tình hình là như , giờ ngẫm việc thiết kế tình tiết hợp lý cũng muộn , điều quan trọng là nghĩ cách giải quyết.

Tống Thời An theo học Tưởng Yển từ khi tám tuổi, tình cảm sâu nặng.

Nếu Tưởng Yển c.h.ế.t như trong nguyên tác, chắc chắn sẽ đau lòng, lẽ mất nhiều năm mới thể vượt qua.

Khương Xuân đau lòng.

, nàng tìm cách ngăn Tưởng Yển tự sát.

nút thắt tâm lý của một văn nhân tài hoa tuyệt đỉnh, nhạy cảm và mong manh như Tưởng Yển, quả thật dễ gì gỡ bỏ.

Người thường “gỡ chuông cần buộc chuông,” nhưng buộc chuông, Hứa Cẩm Sắc, hóa thành nắm xương tàn, mà giải quyết đây?

TBC

Khương Xuân nhíu mày suy nghĩ suốt dọc đường, nhưng tìm cách giải quyết nào hiệu quả.

Nàng tức giận đến mức tự vỗ một cái trán.

Tại ngược nhân vật bừa bãi khiến Tưởng Yển chết, giờ thì gặp báo ứng đấy?

*

Xuống xe ngựa ở cửa Phàn Lâu, Tống Thời An tinh mắt thấy trán Khương Xuân đỏ ửng, vội vàng lo lắng hỏi: “Nương tử, trán nàng đỏ ?”

Khương Xuân: "..."

Nàng lấp liếm: “Thiếp ngủ gật, đầu va vách xe thôi, , đừng lo.”

Tưởng Yển , liền đùa với Tống Thời An: “Đều tại ngươi, chạy đến với gì. Nếu chung xe với nương tử, để nàng dựa vai ngủ thì đến nỗi va đầu vách xe chứ?”

Nói những lời , ông khoanh tay lưng, môi nở nụ , giống một tâm lý dày vò đến suy sụp, sắp tìm cái chết.

Khương Xuân lập tức ghé sát gần ông, tươi rói : "Sư phụ, ngài sai , bờ vai của phu quân cứng ngắc lắm, dựa đó mà ngủ gật, mà thoải mái bằng dựa lòng ngủ cơ chứ?"

Nụ mặt Tưởng Yển lập tức đông cứng .

Đây là lời mà một sư phụ như ông nên ?

Thấy sắc mặt ông chút ngượng ngập, Khương Xuân tự bào chữa cho , : "Sư phụ, con là con gái xuất chốn thôn dã, g.i.ế.c lợn mà lớn lên, ăn phần tùy tiện, giống các tiểu thư quý tộc mà ngài từng tiếp xúc, ngài bỏ qua cho con nhé."

Chưa đợi Tưởng Yển trả lời, nàng tự hào hất cằm lên: "Con là chính , một ngọn lửa khác biệt."

Tưởng Yển: "..."

Tống Thời An đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng, thực tế mà với Tưởng Yển: "Sư phụ, thê tử của con lúc thì điên điên khùng khùng, lúc thì bình thường, ngài đừng để nàng ngài sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-348.html.]

Khương Xuân nắm tay thành nắm đấm, khẽ đ.ấ.m n.g.ự.c , mắng: "Ai điên khùng chứ? Còn dám bôi nhọ mặt sư phụ, cẩn thận đánh cho mặt mày nở hoa."

Tống Thời An dùng đôi mắt phượng thẳng nàng, nhếch môi : "Đánh cho mặt mày nở hoa? Vậy thì nàng sẽ còn thấy dung mạo rực rỡ của nữa ."

Khương Xuân bừng tỉnh, kêu lên một tiếng "A": "Cũng đúng, sẽ đánh mặt nữa, đánh m.ô.n.g , chỗ đó nhiều thịt cong, đánh cũng hỏng ."

Tưởng Yển: "..."

Hai ngươi đang cái gì thế !

Đây là lời mà một sư phụ như ông nên ?

Thôi, bữa tiệc chia tay đừng ăn nữa, ông cũng cần nhảy hồ Tây nữa, cứ nhảy xuống hào thành của kinh thành cho xong, khỏi thêm những lời xúc phạm học vấn nữa!

May , đúng lúc , hầu của Phàn Lâu bước chào đón, khi hỏi rõ danh tính, lập tức dẫn họ lên tầng ba của tòa lầu phía tây.

Đây là đầu tiên Khương Xuân tới Phàn Lâu.

Lên đến tầng ba, Tống Thời An chỉ về phía lan can hướng về phía hoàng cung, : "Đứng ở đó thể bao quát cả hoàng cung, mắt còn thể thấy rõ hoa gì trồng trong Ngự Hoa Viên nữa đấy. Tiếc rằng khi tiên đế còn tại vị lệnh phong kín lan can phía đó, nghiêm cấm việc trộm hoàng cung, nếu nàng còn thể đó xem náo nhiệt."

Khương Xuân thấy tiếc, : "Thiếp xem hoàng cung, lát nữa gửi thiệp mời cung, tự xem chẳng hơn ? Còn hơn là ngoài mà ngắm trộm từ xa."

Tưởng Yển : "Quả hổ danh là thê tử của thê thái tử, chuyện quả thật là khí phách."

Khương Xuân hì hì: "Sư phụ ngài cũng là sư phụ của thê thái tử, cũng khí phách kém. Ngài cứ ngang mà sợ gì, dù gây chuyện thì tử giúp ngài thu dọn hậu quả. Dù , ngay cả thánh nhân cũng , việc gì thì tử thầy gánh vác mà."

Tưởng Yển phiền tử nên chỉ , đáp lời, mà đùa : "Người ngang chính là con cua, chúng sẽ bắt lên hấp chín đấy."

Khương Xuân : "Hấp cua tuy ngon, nhưng cua xào cay mới là tuyệt nhất. À đúng , sư phụ từng thử qua thứ gia vị ớt cay xứ phiên bang ? Hôm nào để phu quân gửi thiệp mời, mời sư phụ đến nhà uống rượu, sẽ bảo nhà bếp nấu vài món cay, đảm bảo thơm đến mức ngài nuốt cả lưỡi."

Trong khi chuyện, mấy đến phòng khách, quanh chiếc bàn tròn lớn.

Người hầu dẫn đường đảo mắt một vòng, với Khương Xuân: "Phàn Lâu chúng xem là nhà hàng đầy đủ gia vị nhất trong bảy mươi hai tửu lâu ở kinh thành, nhưng cũng từng đến loại gia vị phiên bang gọi là ớt ."

Rõ ràng đây là cố tình giả ngốc, Phàn Lâu – một nơi nhạy bén với thông tin như , thể nào chuyện nhà họ Tống ớt.

Dù gì thì nhà họ Tống nhiều mở tiệc mời khách, bàn tiệc đều vài món cay từ ớt.

Hành động của gã tiểu nhị hiển nhiên là moi tin tức về ớt.

Khương Xuân mỉm : "Đây là Nhị phu nhân nhà tình cờ mua từ một đoàn thương buôn ngoại bang, chỉ một chút hàng đó thôi, phu nhân mua hết cả , khác mua cũng ."

Tiểu nhị liền lộ vẻ thất vọng.

Sau đó, Khương Xuân chuyển lời: " bảo lấy hạt giống ớt , trồng mười tám mẫu trang trại . Ớt tươi hai mươi văn một cân, ớt khô một trăm văn một cân. Nếu Phàn Lâu các mua, thể bảo chưởng quỹ của các tìm Lưu quản sự ở trang trại của mà đặt ."

Cố ý ngừng một chút, nàng nhẹ đầy bất đắc dĩ: "Dù gì thì các tửu lầu và tiệm gia vị mua ớt đều nhiều lắm, nếu đặt , chút hàng đó bán cho ai mà bán cho ai bây giờ?"

Khương Xuân vốn thích ăn cay, đây đúng là dự định lấy hạt giống ớt trồng một ít trang trại của , để khỏi mỗi đều mua từ Chung Văn Cẩn.

Nghe tin , Chung Văn Cẩn liền tặng cho nàng một bao lớn hạt giống ớt, cây giống khi gieo trồng hết mười tám mẫu đất.

Sản lượng ớt thật sự đáng kinh ngạc, dù ở thời cổ đại phân bón, mỗi mẫu cũng thể thu hoạch vài trăm cân.

Nhà ăn hết ngần ?

Nàng vốn định đem bán, nay khách hàng lớn như Phàn Lâu tự tìm đến cửa, nàng thể từ chối?

Hơn nữa, giá bán ớt khô của nàng còn cao hơn giá sỉ của Chung Văn Cẩn những sáu mươi văn, nên dù Chung Văn Cẩn tiếp tục kinh doanh ớt thì vẫn đủ lợi nhuận.

Lý do nàng đưa giá cao như là vì việc kinh doanh sẽ kéo dài.

Loading...