Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:12
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù gì nàng cũng thể từng hạt từng hạt moi lấy hạt giống ớt, Phàn Lâu các tửu lầu khác khi mua ớt, chắc chắn sẽ lấy hạt giống về trồng vài mẫu.
Như , sang năm những mua sẽ cần nhập hàng từ nàng nữa.
Cho dù những khách hàng khác vẫn mua của nàng, thì cùng lắm chỉ vài ba năm nữa thôi, ớt sẽ trở thành loại gia vị phổ biến mà ai cũng thể dùng.
Nghe xong lời , tiểu nhị lập tức vui vẻ : "Tiểu nhân sẽ về bẩm báo với chưởng quỹ ngay."
Tưởng Yển đến đây chút ngơ ngác.
Chỉ vài ba câu mà thê tử thỏa thuận xong một vụ kinh doanh gia vị ngoại bang lớn với Phàn Lâu?
Dù các phu nhân nhà họ Tưởng đều cửa hàng của riêng , nhưng việc mua bán hàng hóa, mua ở , bán với giá bao nhiêu, đều do chưởng quỹ quyết định.
Còn các nàng chỉ việc cuối năm xem sổ sách, lãi lỗ là .
Vậy mà Khương Xuân chỉ giá cả của gia vị ngoại bang, mà ngay cả việc trồng bao nhiêu mẫu đất nàng cũng rõ ràng rành mạch.
Lo liệu tường tận như thế, giống phu nhân nhà quan quý tộc, mà giống một chủ mẫu nhà thương nhân hơn.
Ông ngước mắt lườm Tống Thời An một cái.
Người tử của là đây, để thê tử vất vả như , chẳng lẽ nhà họ Tống thiếu tiền đến mức nàng việc chăm chỉ thế ?
Tống Thời An đột nhiên sư phụ liếc trắng mắt một cái, liền ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy .
Trong lúc đó, gã tiểu nhị thăm dò ngừng tay, nhanh nhẹn bày mặt ba bọn họ mỗi một quyển thực đơn từ giấy trắng dày dặn.
Khương Xuân chẳng thèm thực đơn, tươi rói : "Sư phụ là khách quen ở đây, phiền sư phụ gọi thêm vài món ngon giúp chúng con. Sư phụ yên tâm, con kén ăn , cái gì cũng ăn, mà ăn còn nhiều nữa cơ."
Tưởng Yển bật : "Được thôi."
Vì đây là bữa tiệc từ biệt, nên cũng cần tiết kiệm tiền, "hào phóng" gọi sáu món đặc sản của Phàn Lâu, bao gồm Anh Đào Chiên, Bánh Mĩ Hóa và Cá hai vị hai màu.
Sau khi đưa thực đơn cho tiểu nhị, Tưởng Yển mỉm Khương Xuân: "Ba mà gọi sáu món, đủ để Xuân nương ăn no chứ?"
Khương Xuân chỉ mà gì.
Tống Thời An bặm môi, khẽ : "Sư phụ, chắc là đủ …"
Tưởng Yển: "???"
Món ăn của Phàn Lâu vốn ít, bình thường ông và Tống Thời An hai đến ăn, gọi bốn món là thừa một nửa.
Giờ chỉ thêm một nữa, mà sáu món cũng đủ?
Dưới ánh mắt đầy thắc mắc của sư phụ, Tống Thời An đành : "Thêm sáu món nữa thì lẽ mới đủ. để chắc chắn, nhất là nên gọi thêm mười món nữa."
Tưởng Yển, một văn nhân nhã nhặn, suýt nữa thốt câu "Thê tử ngươi là heo ?" khi tử .
Hắn bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi nghiêm túc đấy ?"
Tống Thời An gật đầu, nghiêm túc : "Đệ tử nào dám đùa sư phụ?"
Tưởng Yển sức ăn của Khương Xuân cho choáng váng đến nỗi quên mất bản sắp chết, bệnh keo kiệt phát tác, ông đưa tay ôm chặt túi tiền bên hông, than thở: "Túi bạc của tiêu đời ."
Giá món ăn của Phàn Lâu do chính Khương Xuân - tác giả định , nên dù xem thực đơn, nàng cũng rằng mười sáu món ăn, cộng thêm một hũ rượu danh tiếng Mày Thọ, và một thùng cơm lớn, mười lượng bạc thì xong.
Mười lượng bạc, dù với công tử xuất giàu sang, cũng đau lòng lắm.
Phải rằng, những công tử giàu như Tống Thời An dù thành , tiền tiêu mỗi tháng cũng chỉ mười lượng bạc mà thôi.
vẻ đau khổ của Tưởng Yển, Khương Xuân kìm khẽ nhếch môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-349.html.]
Vẫn còn tiếc bạc của , chứng tỏ ông đến mức tuyệt vọng, bỏ mặc thứ. Vẫn còn cứu .
*
Các món ăn lượt dọn lên bàn, hũ rượu danh tiếng Mày Thọ cũng mang tới.
Tiểu nhị mở nắp hũ rượu, rót một ấm, rót đầy cho ba mỗi một chén.
Mày Thọ là rượu thanh, khi ủ xong lọc qua than đá, so với rượu đục thì trong hơn một chút, nhưng tất nhiên vẫn thể sánh với rượu trắng theo kỹ thuật hiện đại.
Vẫn là quá chua.
Nhấp một ngụm rượu miệng, giống như uống một ngụm rượu trắng kèm theo một ngụm giấm trắng.
Cảm giác đó, quả thật chua đến tê tái.
Khương Xuân bảo Quế Chi đưa cho hầu một chuỗi tiền tiễn ngoài: "Ở đây cần ngươi phục vụ nữa, lui xuống ."
Đợi hầu ngoài và đóng cửa , Khương Xuân với Tưởng Yển: "Sư phụ, con lén lút kể ngài một tin vui. Xưởng rượu của con đang ủ loại rượu ngon vô song, mấy tháng nữa là rượu sẽ chín, lúc đó con sẽ giúp sư phụ lấy vài vò rượu ngon nhất về. Đây là loại rượu vị chua, chỉ hương thơm ngây ngất thôi, bỏ lỡ thì hối hận ba đời đấy."
Vì sư phụ từng uống rượu nhiều sẽ run tay, mà run tay thì sẽ ảnh hưởng đến việc vẽ tranh, nên nhiều năm Tưởng Yển đụng đến một giọt rượu.
từ khi Hứa Cẩm Sắc nhảy hồ tự tử, ông thường mất ngủ cả đêm, chỉ thể dựa rượu để tê liệt chính , nhờ đó mà miễn cưỡng ngủ vài canh giờ.
Vì , hiện giờ ông cũng thể coi là thích uống rượu.
Nghe Khương Xuân , ban đầu ông chút vui mừng, nhưng ngay đó thu vẻ mặt, thản nhiên đáp: "Cảm ơn tấm lòng của con, nhưng mấy ngày nữa xuống Giang Nam, ngắn hạn sẽ kinh thành, rượu đó con cứ giữ mà uống."
Khương Xuân lập tức bắt trọng điểm: "Giang Nam ? Trước đây con với phu quân cũng từng đến Giang Nam, nhưng lúc đó là chuộc , vì đêm dài lắm mộng nên chuộc xong chúng con liền về, chẳng cơ hội dạo chơi gì cả."
Nàng đảo mắt một cái nhiệt tình : "Phu quân đến nha môn việc, thể thoát , là con hiếu thảo, theo sư phụ xuống Giang Nam dạo chơi một phen thế nào? Con theo tổng giáo đầu học võ suốt nửa năm nay, bây giờ cũng coi như chút thành tựu, bảo vệ sư phụ chắc chắn thành vấn đề."
TBC
Tống Thời An há miệng mấy , nhưng cuối cùng ngậm miệng .
Có Khương Xuân, kẻ rắc rối theo, sư phụ dù xuống Giang Nam, e là cũng tìm cơ hội nhảy hồ tự tử.
Tự tử vốn là chuyện cần dũng khí, thường thì đầu thể một mà , hai sẽ suy giảm, ba thì cạn kiệt.
Bị Khương Xuân chen ngang một cách mạnh mẽ như , lẽ sư phụ sẽ bỏ ý định chăng?
Chỉ tiếc mỗi , nếu nương tử xuống phương nam, thì đêm nào cũng sẽ chịu cảnh gối chăn cô quạnh, trằn trọc suốt đêm đến sáng.
Tưởng Yển chắc chắn thể đồng ý, nếu nương tử của đồ theo , thì còn cơ hội nhảy hồ tự tử nữa?
Ông liếc Tống Thời An một cái, bực bội : "Ngươi cũng bảo ban thê tử của ngươi gì ? Nàng là một tiểu nương tử trẻ tuổi, ở nhà hiếu kính cha chồng, chăm sóc phu quân, theo sư phụ của phu quân chạy lung tung khắp nơi, như thể thống gì? Ngươi mau quản nàng , đừng để nàng loạn."
Tống Thời An thờ ơ : "Con cũng quản, nhưng là co khả năng mới . Sư phụ cũng , con Khương gia, trở thành rể của Khương gia. Là một ở rể, chỉ thê tử quản con, chứ con quản thê tử."
Tưởng Yển: "……"
Ông tin những lời .
Quả thật, tử của ông là rể Khương gia, mà thê tử tính cách độc đoán, loại mềm yếu, nhưng điều đó nghĩa là tử thể gì cả.
Nhìn hai họ ngọt ngào với , chọc ghẹo , rõ ràng tình cảm .
Chỉ cần tử dám phản đối, thì thê tử chắc chắn sẽ cân nhắc ý kiến của .
Kết quả là cứ đùn đẩy trách nhiệm.
Rõ ràng là vui khi thê tử theo ông xuống Giang Nam.
Tưởng Yển suy nghĩ một chút, đổi góc , thẳng thừng: "Ngươi là rể của Khương gia, thì ngươi trách nhiệm nối dõi cho Khương gia, nhưng hai kết hôn mấy năm , mà vẫn con cái. Nếu thê tử ngươi theo xuống Giang Nam, ngắn thì một năm, dài thì ba năm về, đến lúc đó dù Tống gia ý kiến, thì Khương lang quân chắc chắn cũng sẽ ý kiến."