Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:22
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Tống Thời Âm là thể rõ ràng lên kế hoạch cho cuộc đời , kiên quyết gả chồng, và trong quá trình khả năng đối mặt với khó khăn trở ngại, Khương Xuân đương nhiên sẽ ủng hộ.

Kiếp , nàng cũng vài bạn quyết tâm kết hôn.

rõ ràng Tống Thời Âm chỉ thuận miệng , chứ thật sự ý định gả.

Nàng chỉ đang ở ngã tư cuộc đời, cảm thấy chút mơ hồ ngã rẽ của cuộc sống.

Nếu nàng mù quáng đồng tình, thể sẽ khiến nàng lún sâu đó.

Khương Xuân nhẹ: “Quay quẩn , mẫu sẽ về gia phong thanh cao, nhân phẩm đoan chính, bộ dạng thanh tú của tiểu lang quân nào đó, bảo đảm sẽ vui vẻ gả cho .”

Tống Thời Âm lập tức mặt đỏ bừng, dỗi : “Đại tẩu, tẩu đừng hòng mắng . Tiểu lang quân như dễ tìm? Ta vận khí như .”

Khương Xuân bĩu môi.

Nhìn thôi cũng đủ gọi là gả chồng chỉ là lời cho vui, thực hề nghiêm túc trong quyết định của .

Hơn nữa, ca ca Tống Thời Thiền vẫn kế hoạch hôn nhân rõ ràng, nên tạm thời đến lượt nàng.

Khương Xuân chuyển sang chủ đề khác: “Muội nghĩ nhị tỷ giờ ?”

Tống Thời Âm úp úp mở mở : “Đại tẩu, tẩu đoán thử xem?”

Khương Xuân chắc chắn : “Ta đoán nhị tỷ bây giờ đeo châm thoa của Châu gia.”

Tống Thời Âm tức khắc đồng ý: “Đại tẩu, nếu tẩu thông tin, còn hỏi gì?”

Khương Xuân liếc nàng một cái: “Khi nào thông tin? Ta chỉ dùng cái đầu thông minh của để suy đoán mà thôi. Muội cho rằng giống như , đầu óc chỉ giống như hạt dưa, chỉ những chuyện lặt vặt hàng ngày ?”

Tống Thời Âm phục mà kêu: “Đại tẩu, đừng bậy, lúc nào những chuyện lặt vặt ?”

Khương Xuân hừ nhẹ: “Muội nhiều như , giờ còn đến cửa hàng mà lóc xin việc? Dù mở cửa hàng gì, hỏi và nhị tẩu để tìm hiểu thêm? Cửa hàng mà mở, cũng thuê, thì phí thời gian, đều cảm thấy tiếc cho .”

Nghe đại tẩu , Tống Thời Âm lập tức đắc ý: “Ai mở cửa hàng? Ta sớm nghĩ kỹ !”

Khương Xuân nhướng mày: “Muội bán cái gì?”

Tống Thời Âm hì hì : “Bán thịt heo!”

Khương Xuân: “???”

Khương Xuân cảm thấy ở nhà họ Tống lâu, hàm dưỡng lên nhiều .

Nghe thấy lời của Tống Thời Âm phần quá lố, nàng cũng vội vàng phản ứng mà trách mắng ngay như .

Chỉ nhàn nhạt : “Ồ? Bán thịt? Đường đường là tam tiểu thư nhà họ Tống, chắc chắn là tự tay đồ tể . Vậy, định thuê ai đó chuyên nghiệp để thu heo, g.i.ế.c mổ và bán giúp ?”

“Không! Không! Không!” Tống Thời Âm vội vàng xua tay, phủ nhận ngay lập tức.

Sau đó nàng giải thích: “Ta bán thịt tươi, bán thịt kho.”

Không đợi Khương Xuân đáp , nàng tự đắc thêm: “Hồi ở thôn Đại Liễu, xem qua nhiều đại tẩu thịt kho, từ lâu thăm dò bí quyết. Còn về nguyên liệu, đầu heo, chân giò heo thể nhập từ tiệm thịt của Khương thúc; hương liệu thể nhờ nhị tẩu hỗ trợ nhập từ thương đội nước ngoài. Thậm chí còn thể kho thêm các món chân vịt cay, đầu vịt cay và cổ vịt cay mà đại tẩu dịp Tết, bán cho những thích ăn cay. Ta nghĩ nghĩ , cửa hàng thịt kho của chắc chắn thể lỗ .”

Khương Xuân chút bất ngờ, nhướng mày.

Thật sự mà , ý tưởng của nàng cũng khá đáng tin cậy.

Ở kinh thành ít quán bán thịt kho, thậm chí các tửu lầu lớn cũng , hương vị cũng tàm tạm thôi.

Nếu những hương liệu đặc biệt thượng hạng, thịt kho của Tống Thời Âm sẽ khó mà nổi bật giữa những quán thịt kho và tửu lầu đó.

nàng một lợi thế mà khác , đó là thể nhập hương liệu giá rẻ từ chỗ Chung Văn Cẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-353.html.]

Thịt kho thường dùng các loại hương liệu như bát giác, quế chi, lá thơm, đinh hương, bạch chỉ... Ở thời cổ đại, những hương liệu đắt đỏ, nhưng ở hiện đại, chúng rẻ hơn nhiều.

Dù cho Chung Văn Cẩn tăng giá, thì vẫn rẻ hơn nhiều so với việc Tống Thời Âm mua từ các nguồn khác.

Chi phí thấp hơn, nàng tự tin thể giảm giá để cạnh tranh.

Không cần giảm giá quá nhiều, mỗi cân thịt kho chỉ cần rẻ hơn giá thị trường hai văn tiền thôi cũng đủ hấp dẫn mua.

Khương Xuân : “Không những lỗ, mà còn bán đắt như tôm tươi chứ. Dù cũng thể nhập hương liệu rẻ từ nhị tẩu, chỉ cần giảm giá thịt kho mỗi cân hai văn tiền, chắc chắn những bình dân thích hàng rẻ và các quản sự lo việc mua thức ăn cho chủ nhân sẽ kéo đến mua nườm nượp.”

Nghĩ ngợi một lát, nàng nhắc nhở thêm: “Tuy nhiên, nên để đường sống cho khác. Muội ăn lâu dài, cần thiết đẩy các quán thịt kho khác đến bước đường cùng. Muội thể giới hạn lượng bán mỗi ngày, bán hết thì ngừng, như cũng . Nếu thể mua thịt kho từ nhà , chỉ thể mua thịt kho từ nhà khác. Như , đều cơ hội kiếm lời và sẽ phát sinh quá nhiều thị phi.”

Việc hạn chế lượng bán sẽ ép các quán thịt kho khác giảm giá và cạnh tranh với Tống Thời Âm.

Mặc dù Tống Thời Âm chi phí thấp và ngại cạnh tranh giá cả, nhưng chuyện cạnh tranh giá , trừ khi thể ép tất cả các quán thịt kho khác đóng cửa và độc quyền bộ thị trường, nếu thì cũng chỉ là hai bên cùng thiệt hại.

Tuy nhiên, ở kinh thành nhiều quán thịt kho, hầu hết đều là những cửa hàng truyền thống lâu đời, thật khó để ép họ đóng cửa.

Chắc chắn sẽ một quán thịt kho thấy Tống Thời Âm bán thịt kho giá rẻ và cũng sẽ điều chỉnh giá theo.

Điều đáng lo, vì cửa hàng của nàng còn các món vịt cay để cạnh tranh.

Nếu giá cả tương đương, khách hàng chắc chắn sẽ đến quán thịt kho của Tống Thời Âm.

Tống Thời Âm gật đầu mạnh mẽ, hướng về phía Khương Xuân giơ ngón cái: “Quả nhiên hôm nay đến đây ăn trưa là đúng, đại tẩu chuyện, học còn hơn mười năm sách.”

Khương Xuân cong môi : “Muội chuyện thật dễ , thể cho một ý tưởng nữa. Nếu bán vịt cay , thể thuê những nông dân ở thôn trang gần đó, mua vịt con cho họ nuôi, đó thu về khi chúng lớn. Như , những nông dân thể kiếm tiền, cũng sẽ một nguồn vịt dồi dào để sử dụng.”

Ở Đại Chu, hầu hết dân cư nuôi heo và gà, ít nuôi vịt.

TBC

Tây thị bán vịt, nhưng lượng nhiều. Nếu chỉ dựa việc chợ mỗi ngày để tìm vịt, thể sẽ ảnh hưởng đến việc bán thịt kho.

Tống Thời Âm ngay lập tức sáng mắt lên.

Khương Xuân chuyển chủ đề, : “Đó là những điều , nếu chẳng may bán vịt, thì cần lo lắng.”

Tống Thời Âm lập tức phản bác: “Sao thể bán ? Một gia đình giàu như mà còn thấy ngon, huống chi những bên ngoài? Đại tẩu, nếu tẩu tin chính miệng , thì hãy tin miệng !”

Khương Xuân mỉm , : “Vậy thì chúc ăn phát đạt.”

Ngay đó, nàng dùng đũa gõ bát và : “Ăn cơm nào.”

*

Khương Xuân bỏ sáu mươi lượng bạc từ túi riêng, mua một đôi nhẫn tình nhân từ Chung Văn Cẩn, gửi cho nghĩa mẫu Tân Thành trưởng công chúa và nghĩa phụ Lư Tân Vũ.

Cuối cùng, nàng cũng mượn biệt viện của Tân Thành trưởng công chúa.

Biệt viện tầm thường, vốn là của hoàng gia, chỉ các phòng ốc xinh , mà còn trường học và trường đua ngựa.

Ngoài , trường học còn kho chứa đầy các loại vũ khí mắt.

Trường đua nuôi hàng chục con ngựa, trong đó cả hai con ngựa hãn huyết quý giá.

Có thể thứ chuẩn sẵn sàng, Khương Xuân chỉ cần đưa những cô nương .

Khương Xuân định thời gian yến hội ngày mười sáu tháng Năm, và cho Trang thị gửi thiệp mời ba ngày đó.

Nếu địa điểm yến hội trường học và trường đua, hơn nữa trọng điểm là để kiểm tra võ nghệ của những cô nương, thì trong yến hội sẽ cần quá lo lắng.

Nàng đề xuất với Trang thị mua một vài con dê về, nửa thì nướng nguyên con, nửa thì nướng thịt dê xuyến, và còn nhờ Chung Văn Cẩn mua vài bình bia.

Sau khi họ thi thố xong võ nghệ, ăn thịt và uống rượu thả ga, quả thật quá sảng khoái !

Trang thị vốn nghĩ đến việc tiếp nhận những lời bừa bãi của nàng, nhà nào giàu yến hội với dê nướng nguyên con và thịt dê xuyến? Cũng sợ khác chê !

Loading...