Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:24
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

khi khảo sát công phu của các tiểu thư, trong nhà ai ngoài nàng thể gánh vác trách nhiệm lớn lao .

Chỉ đành cam lòng mà chấp nhận yêu cầu vô lý của nàng.

Chung Văn Cẩn đầy tiếc nuối : "Đáng tiếc là đang mang thai, thể uống rượu, nếu cũng sẽ tới góp vui."

Trang thị lập tức lo lắng : "Lư thái y bảo, con đang mang song thai, cần cẩn thận hơn so với đơn thai. Biệt viện ở ngoài thành, quan đạo ngoài thành gập ghềnh, con đừng góp vui, kẻo động thai khí."

Chung Văn Cẩn ngoan ngoãn đáp: "Mẫu yên tâm, con vốn dĩ ý định . Mấy ngày nữa rượu ở tửu quán của con sẽ lò, nếu chất lượng vấn đề, qua vài ngày nữa đổi ngành, con còn bao nhiêu việc cần , thật sự rảnh."

Trang thị: "..."

Bận rộn với chuyện khai trương tửu quán? Chẳng càng lao tâm lao lực ?

Thà xem náo nhiệt ở biệt viện ngoại ô, ít thể yên khán đài, đến nỗi quá mệt mỏi.

*

Thời gian chẳng mấy chốc đến ngày mười sáu tháng Năm.

Hôm nay hiếm khi Khương Xuân dậy sớm, cùng Tống Thời An ăn sáng, đó liền lên xe ngựa đến xếp hàng ở cổng thành.

Theo ý nàng, lẽ nàng nên đến biệt viện ngoại ô thành kinh từ tối qua để chuẩn , đêm ở đó nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay dậy sớm vội vã.

Tống Thời An kiên quyết đồng ý, rằng nàng bên cạnh thì ngủ , nàng đành bỏ qua.

Thôi, còn cách nào, ai bảo nàng phu quân dính như thế cơ chứ?!

May mà đám gia nhân ở biệt viện sớm nhận tin, dọn dẹp nhà cửa, thao trường và trường đua sạch sẽ.

Ngay cả nước nóng pha cũng chuẩn sẵn.

Không hổ danh là hầu trong phủ công chúa, đủ tỉ mỉ chu đáo.

Mấy con dê nàng mang theo, cũng đầu bếp của nhà họ Tống lo liệu.

Rốt cuộc, Khương Xuân nhận đến sớm thật vô ích, chẳng việc gì cần nàng tay cả.

Nếu sợ gia nhân biệt viện chê, nàng định tìm một phòng, ngủ thêm một giấc .

Vì nhàn rỗi, nàng liền mời Ngụy An Thành chọn ngựa, đó cùng đến trường đua chạy vài vòng.

Phải, Ngụy An Thành cũng đến.

Khương Xuân sợ xin nghỉ, Ngụy An Thành khiển trách, nên dứt khoát mời đến trọng tài, giúp nàng khảo sát công phu của các tiểu thư.

Lúc đó sắc mặt của Ngụy An Thành thật khó tả.

Tự sư phụ cho Khương Xuân đành, giờ nàng mời khảo sát công phu của các tiểu thư khác...

Hắn thật sự chìm đám nữ nhi thoát .

...

Hắn vẫn chấp nhận.

So với việc ở nhà kẻ vô dụng, thà chìm đám nữ nhi còn hơn, ít nhất cũng tỏ chút hữu ích.

Ngụy An Thành nàng hùng hồn, còn tưởng rằng nàng cưỡi ngựa giỏi, nên chọn cho nàng một con ngựa khỏe mạnh, bền bỉ.

Nào ngờ nàng thậm chí còn tư thế lên ngựa.

Khiến vội vã kéo nàng xuống, lạnh giọng : "Ngươi cưỡi ngựa?"

Dù là câu hỏi nhưng giọng điệu đầy chắc chắn.

Khương Xuân hì hì : "Không , nhưng , lên ngựa , quen với nó một chút là tự nhiên sẽ thôi."

Kỳ thực nàng cưỡi ngựa, và cưỡi cũng khá .

Kiếp nàng quen dụ dỗ thẻ hội viên của một câu lạc bộ cưỡi ngựa, tốn ít tiền.

lãng phí, nàng đành cam chịu theo huấn luyện viên của câu lạc bộ học cưỡi ngựa.

Đến khi thẻ hội viên hết hạn một năm, nàng thể phóng ngựa chạy như bay.

Tuy nhiên, Khương Xuân của Đại Chu, một nữ nhân thôn dã g.i.ế.c heo, hiển nhiên là thể cưỡi ngựa.

, nàng cố ý dùng một tư thế ngớ ngẩn để lên ngựa.

Ngụy An Thành lạnh lùng quát: "Ngươi thật là hồ đồ! Không cưỡi ngựa mà còn dám cưỡi, lỡ ngựa hất xuống, xương cốt đều sẽ vỡ nát!"

Ngụy An Thành lườm nàng một cái, đó bất đắc dĩ mà giải thích cho nàng những yếu quyết của việc cưỡi ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-354.html.]

Khương Xuân chăm chú lắng .

Kỹ thuật cưỡi ngựa thời cổ đại khác biệt nhất định so với hiện đại, học thêm cũng chẳng bao giờ là thừa.

Ngụy An Thành giảng giải khô cả cổ suốt ba khắc giờ, kiểm tra Khương Xuân một hồi, thấy nàng ghi nhớ hết, bấy giờ mới chuyển sang giai đoạn thực hành.

Hắn tự thị phạm thị phạm mấy , đó mới dắt cương ngựa, để Khương Xuân lên thử.

Đợi Khương Xuân lên ngựa xong, nắm cương , : "Ngươi hãy từ từ quen dần, chờ khi thành thạo, sẽ thả cương ."

Khương Xuân tươi rói: "Có sư phụ là bậc thầy dạy cưỡi ngựa, thêm thông minh hơn , học một chút là hiểu ngay. Ngài cứ yên tâm thả cương, nhất định sẽ ngã ."

Nghe lời nàng, trong lòng Ngụy An Thành chút vui mừng.

Học cưỡi ngựa điều quan trọng nhất là sợ ngã.

Càng sợ thì càng căng thẳng, càng căng thẳng thì càng dễ sai lầm, chẳng hạn như lúc cần giảm tốc kéo cương, nhưng vì nhầm lẫn thúc bụng ngựa quất roi.

Như thì nguy hiểm.

TBC

Chỉ riêng việc Khương Xuân sợ ngã thắng nhiều thiếu niên.

Hắn buông tay khỏi cương ngựa, dùng giọng điệu từng dịu dàng như : "Thế thì thả cương đây, ngươi điều khiển ngựa từ từ mấy bước, đừng vội, nóng vội ăn ..."

Câu dứt, thấy Khương Xuân đột ngột thúc mạnh bụng ngựa, đó giơ roi quất mạnh một cái "chát" lưng ngựa.

Con ngựa cao lớn lao như mũi tên rời cung, "vèo" một cái phóng xa.

Khương Xuân hét từ đằng xa: "Sư phụ nghỉ ngơi một lát , tự chạy vài vòng chơi nhé."

Ngụy An Thành tức đến nghiêng ngả, giận dữ quát lớn: "Ngươi mau trở đây cho !"

Khương Xuân giả vờ thấy, điều khiển ngựa phóng nhanh con đường phẳng của trường đua.

Giữa tháng Năm, thời tiết nóng bức, nhưng lúc mặt trời vẫn lên, khí còn khá mát mẻ.

Đã lâu nàng cưỡi ngựa, cưỡi mãi đến nỗi chút hưng phấn, chạy tận ba vòng lớn mới từ từ dừng mặt Ngụy An Thành.

Thực Ngụy An Thành thấy nàng vững vàng ngựa, xảy chuyện nguy hiểm gì, cơn giận nguôi quá nửa.

Trong lòng thậm chí còn dâng lên chút kiêu hãnh.

Vị cựu tổng giáo đầu của Cấm Vệ Quân quả thật vẫn còn sắc bén, chỉ mất nửa canh giờ dạy tử cưỡi ngựa, tử thể phóng ngựa phi nhanh trường đua.

Người khác, ai thể bản lĩnh ?

Khương Xuân giơ ngón cái lên với Ngụy An Thành, hì hì : "Sư phụ dạy yếu quyết quả nhiên hữu ích, theo lời ngài, quả thật học ngay."

Ngụy An Thành khiêm tốn đáp một câu: "Là do ngươi ngộ tính trong cưỡi ngựa."

Khương Xuân tiếp tục tâng bốc: "Dẫu cũng cần một vị sư phụ giỏi dẫn dắt mới ."

Hai thầy trò khen ngợi lẫn một hồi.

Sau đó, Ngụy An Thành chọn một con ngựa khác, nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, cùng Khương Xuân phóng ngựa thêm vài vòng.

Xong việc, lớn : "Lúc nào rảnh thì ngươi luyện tập nhiều , tìm cơ hội, thầy trò sẽ thi đấu một phen, xem ai chạy nhanh hơn!"

Khương Xuân lập tức đồng ý.

viện của nghĩa mẫu trường đua ngựa, nghĩa mẫu cũng rằng nàng đến lúc nào thì đến, nàng thừa cơ hội để luyện tập.

*

Mặt trời lên, thời gian cũng theo ánh dương mà trôi .

Những tiểu thư nhận mời từ nhà họ Tống lượt đến.

Chờ khi gần đông đủ, Khương Xuân quanh một vòng, thấy Vũ Thành Lan, cô nương nhà họ Vũ mà nàng xem trọng.

Sợ rằng lầm, nàng cố ý gọi quản sự nữ của biệt viện, Hứa nương tử, đến hỏi: "Cô nương nhà họ Vũ tới ?"

Hứa nương tử đáp: "Có một vị cô nương nhà họ Vũ cầm mời đến , nhưng là vị cô nương mà tìm ."

Nghe , Khương Xuân lập tức yên lòng, mỉm : "Chắc chắn là sai, phu nhân nhà chỉ gửi mời cho một vị cô nương họ Vũ thôi."

sự thật chứng minh, nàng yên lòng quá sớm.

Khi tiểu thư tụ họp đông đủ và di chuyển đến trường đua, Khương Xuân bất ngờ thấy Vũ Thành Duyệt, nhị cô nương nhà họ Vũ, đang lén lút trong đám đông.

Sắc mặt Khương Xuân lập tức trầm xuống, nàng nhanh chóng bước đến, chất vấn Vũ Thành Duyệt: "Tỷ tỷ của ngươi, Vũ Thành Lan ? Thiếp mời là gửi cho nàng , tại nàng tới, còn ngươi thì ở đây?"

Bị bắt tại trận, Vũ Thành Duyệt ban đầu cúi đầu ngượng ngùng, đó liền ưỡn thẳng cổ lên, với giọng đầy lý lẽ: "Tỷ tỷ của nhiễm phong hàn, ốm đến mức thể xuống giường, thể tới dự tiệc, nên đưa mời cho , bảo đến đây chơi một chút."

Loading...