Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:27
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân lạnh một tiếng: "Thật ? Nhiễm phong hàn, ốm đến mức thể xuống giường?
Nàng ốm sớm, ốm muộn, mà đúng ngày tổ chức yến tiệc thì ốm? Thật là khéo quá nhỉ."
Nhà họ Vũ to gan thật, dám giở trò lừa gạt , nghĩ rằng dễ bắt nạt ?
TBC
Nàng liền sang với Ngụy An Thành: "Làm phiền sư phụ giúp chủ trì cuộc thi cưỡi ngựa, để các nàng chia thành từng cặp thi đấu, khi phân định thắng thua, thắng sẽ thi tiếp với theo nhóm ba . Cho đến khi chọn ba đầu cuối cùng. Taa sẽ vào thành, cố gắng về trong vòng một canh giờ rưỡi."
Suy nghĩ một lúc, nàng lại giơ tay lên chỉ thẳng vào Vũ Thành Duyệt, lạnh giọng nói: "Nàng có thiếp mời, thuộc diện được tham gia kiểm tra."
Nói xong, Khương Xuân chờ Vũ Thành Duyệt giải thích, người bước .
*
Khương Xuân ngồi lên xe ngựa, xe lao với tốc độ nhanh chóng, chỉ mất nửa canh giờ là đến trước cửa nhà họ Vũ.
Nàng liền lệnh cho gia đinh: "Đến gõ cửa, nói rằng đại thiếu phu nhân nhà họ Tống đến thăm, bảo họ mau mở cửa bên đón tiếp."
Các người giữ cổng các nhà đều có mắt nhìn tinh tế.
Sáng nay, người giữ cổng nhà họ Vũ tận mắt thấy nhị cô nương của họ mặt đại cô nương đến dự tiệc. Bọn họ còn , cược xem liệu đại thiếu phu nhân nhà họ Tống – nổi danh là “Tuần Hải Dạ Xoa” – để yên chuyện , sẽ kéo đến tận cửa.
Mới qua bao lâu , mà đại thiếu phu nhân thực sự đến .
Họ vội cử nhanh chân nhất chạy trong nhà báo tin.
Đồng thời cổng, cao giọng báo: "Xin đại thiếu phu nhân đợi một lát, chúng cho báo với Tô Tiểu nương tử."
"Tiểu nương gì mà tiểu nương, đây là đại thiếu phu nhân chính thất của nhà họ Tống, chẳng lẽ còn đây chờ gặp một tiểu ?"
Khương Xuân tiên chiếm thế thượng phong, quát lớn một câu, nhanh chóng bước đến cửa bên của nhà họ Vũ, giơ chân đá mạnh cánh cửa.
"Rầm" một tiếng, một cánh cửa đổ sập xuống, bụi bặm cuốn theo gió.
Khương Xuân vẫn buông tha, tiếp tục đá thêm một cái cánh cửa còn .
"Rầm", cánh cửa thứ hai cũng đổ nhào xuống đất.
Những gia đinh trong nhà run lẩy bẩy, vội quỳ rạp xuống đất, ngừng cầu xin: "Đại thiếu phu nhân tha mạng! Đại thiếu phu nhân tha mạng!"
Khiến khóe miệng của Khương Xuân giật giật.
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng: "Các ngươi tránh xa, đừng cản trở việc của . Nếu dám phá hỏng chuyện của , sẽ bẻ gãy chân chó của các ngươi, để một chân lành lặn nào!"
"Vâng! Vâng! Vâng!"
"Chúng tránh !"
"Chúng lập tức tránh!"
Mấy lập tức chui tọt căn phòng nhỏ nơi họ thường nghỉ ngơi khi gác cổng, còn khóa cửa , tỏ rõ quyết tâm xen chuyện .
Khương Xuân hài lòng với sự điều của họ, mỉm , nhấc chân bước qua bậc cửa, chầm chậm trong.
Vừa đến cổng trong, nàng đụng một nhóm hối hả chạy đến.
Dẫn đầu là một phụ nhân trẻ đội đầy trâm cài ngọc ngà, ước chừng nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi.
gương mặt trang điểm vô cùng diễm lệ, dáng cũng chẳng giống mấy phu nhân quyền quý đàng hoàng, mỗi bước chân uốn éo ba phần, còn quyến rũ hơn cả những siêu mẫu thời hiện đại.
Nhà họ Vũ cũng thuộc dòng dõi quan , gì gia đình quan nào mà chính thất phu nhân trông lẳng lơ thế ?
Rõ ràng, đây chính là “Tô Tiểu nương tử” mà gác cổng nhắc đến, của cha Vũ Thành Lan, đồng thời là ruột của Vũ Thành Duyệt.
Chẳng đợi Tô Tiểu nương tử mở lời, Khương Xuân lạnh lùng : "Nghe đại cô nương nhà họ Vũ bệnh, đến thăm nàng."
Tô Tiểu nương tử liền kêu "ôi trời" một tiếng, giọng điệu nũng nịu đáp: "Ôi chao, đại thiếu phu nhân, thể , đại cô nương nhà chúng mắc bệnh nổi mẩn đầy , ngay cả nha chăm sóc cũng lây bệnh, cũng nổi đầy mẩn đỏ, cao quý như đại thiếu phu nhân thể mạo hiểm như chứ?"
Khương Xuân khẩy: “Ta đây là một cô gái ở thôn quê, hàng ngày mổ heo, da dày thịt chắc, lẽ nào sợ chút bệnh mẩn ngứa lây qua ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-355.html.]
Trước đó, Vũ Thành Duyệt còn bảo rằng Vũ Thành Lan cảm lạnh, giờ qua miệng Tô Tiểu nương tử biến thành bệnh nổi mẩn lây lan.
Rõ ràng đây chỉ là cái cớ tạm thời nghĩ để ngăn cho nàng gặp Vũ Thành Lan.
Khương Xuân lạnh lùng , nhấc chân bước thẳng cửa trong.
Tô Tiểu nương tử lập tức liếc mắt hiệu cho mấy bà tử lưng, miệng : “Đại thiếu phu nhân, xin đừng tiến thêm nữa, nếu lây bệnh, lão gia nhà chúng chuyện chắc chắn sẽ trách phạt vì ngăn cản . Các ngươi còn đó gì, mau ngăn đại thiếu phu nhân , kẻo nàng lây bệnh từ đại cô nương!”
Mấy bà tử thường ngày nhận ít lợi lộc từ Tô tiểu nương tử, lệnh lập tức lao tới, dang tay chắn mặt Khương Xuân.
Khương Xuân vốn thể dễ dàng túm một tay một bà v.ú ném , nhưng đánh bọn họ chẳng gì thú vị. Nàng chọn cách giải quyết Tô tiểu nương tử, kẻ lệnh.
Nàng xoay , nhanh chân bước đến mặt Tô tiểu nương tử, giơ tay tát mạnh mặt bà .
Miệng lạnh lùng : “Ngươi là thứ gì mà dám cản gặp Vũ đại cô nương! Ngươi chỉ là của Vũ Lang quân, tư cách gì mà nhốt Vũ đại cô nương – đích nữ của chính thất – cho khách gặp nàng? Hay là ngươi lén g.i.ế.c nàng để dọn đường cho con gái của ngươi, Vũ nhị cô nương?”
Tô tiểu nương tử ôm mặt in năm dấu ngón tay, thút thít : “Đại thiếu phu nhân đừng vu oan cho , đối xử với đại cô nương như con ruột, bao giờ khắt khe với nàng, càng thể hại nàng.”
Khương Xuân đảo mắt, bộ buồn nôn một cách phóng đại, vẻ mặt khinh bỉ : “Ta là nữ nhân, ngươi cứ để cái bộ dạng đáng thương mà diễn cho Vũ Lang quân xem, đừng diễn mặt , ghê tởm.”
Nàng bốn bà tử mặt, : “Các ngươi mau tránh , nếu sẽ đánh tiểu nương của các ngươi, đánh đến khi các ngươi chịu tránh thì thôi.”
Bốn bà tử lập tức liếc mắt Tô tiểu nương tử.
Tô tiểu nương tử rơi thế khó xử.
Nếu để mấy bà tử tránh , chắc chắn đại thiếu phu nhân sẽ đánh bà tiếp.
nếu để họ tránh , đại thiếu phu nhân gặp Vũ Thành Lan, lời dối của bà sẽ lật tẩy, khi đó Vũ Thành Lan sẽ nàng đưa biệt viện để tham gia cuộc thi, còn Vũ Thành Duyệt – kẻ giả danh – sẽ đuổi ngoài.
Vậy thì bao công sức của bà sẽ thành công cốc.
Khương Xuân chẳng mấy kiên nhẫn, thấy mấy bà tử vẫn yên, nàng vung tay tát thêm một cái mặt Tô tiểu nương tử.
Nàng chế giễu: “Có còn tự tìm đòn, thể đáp ứng.”
Cú tát nặng hơn, khiến Tô tiểu nương tử cắn môi, rách môi, m.á.u rỉ bên khóe miệng.
Một bà tử hoảng hốt kêu lên: “Tiểu nương tử chảy m.á.u !”
Tô tiểu nương tử đầu tiên đánh, tưởng rằng đại thiếu phu nhân đánh cho tổn thương nội tạng, sắp nôn m.á.u mà chết, liền trợn mắt ngất xỉu.
Mấy bà tử thấy , lập tức nhào tới, lay gọi bà .
Khương Xuân: “…”
là lũ quỷ loạn!
cũng , bây giờ còn ai cản đường nàng tìm Vũ Thành Lan nữa.
Khương Xuân túm lấy cổ áo một bà tử đang giả vờ nửa bên cạnh Tô Tiểu nương tử, kéo bà mặt .
Sau đó, nàng nhấc chân đá mạnh m.ô.n.g bà , lạnh lùng đe dọa: “Dẫn đường, tìm đại cô nương của các ngươi! Dám giở trò, sẽ đánh gãy chân ngươi, để ngươi bò bằng tay mà !”
Hôm nay để tiện cho cuộc thi, Khương Xuân mặc một chiếc áo khoác ngoài xẻ tà cao, bên là chiếc váy xòe rộng, và còn mặc thêm chiếc quần dài ống rộng. Đá một cái thật thuận tiện.
Bà tử run rẩy, tìm ý kiến từ Tô Tiểu nương tử, nhưng bà vẫn còn đất.
Khương Xuân hừ một tiếng nặng nề.
Bà tử giật , nhận thời thế, lập tức bước chân dẫn đường.
Dẫn đường thì thể Tô Tiểu nương tử phạt; dẫn đường thì đại thiếu phu nhân đánh gãy chân thật sự.
Dù thì, Tô Tiểu nương tử phạt, cùng lắm chỉ đánh mười hai mươi roi. Khi đó, đưa chút tiền bạc cho đánh roi là xong, cùng lắm chỉ đau chút ngoài da.
Chọn giữa hai cái hại, bà quyết định dẫn đường.
Khương Xuân theo bà tử nội viện nhà họ Vũ. Đi một lúc lâu, bà mới dừng .