Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:42:42
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

mà Hoàng thượng gấp rút sửa chỉ dụ.

Các quan thần đều hoan nghênh, một ai phản đối.

Đi lúc giờ Thìn thì thoải mái hơn nhiều so với dự triều hội lúc giờ Dần.

Khương Xuân như hiểu : “Chẳng trách khi hỏi cùng lên trang trại , trả lời nhanh chóng , hóa căn cứ.”

Tống Thời An : “Dù căn cứ, nàng , chẳng lẽ dám liều theo nàng?”

Khương Xuân lườm một cái, mắng yêu: “Mồm mép trơn tru.”

Thật đúng là còn dẻo miệng hơn nàng hồi nữa.

là vận mệnh xoay vần, so với , giờ đây nàng trở thành bảo thủ.

Điều Khương Xuân nàng sẽ cảm ơn vì Tống Thời An đề nghị ở qua đêm trang trại, vì đây sẽ là cuối cùng trong thời gian ngắn họ thể ân ái với .

Đêm khuya yên tĩnh, Tống Thời An ôm Khương Xuân, nhẹ nhàng nhảy qua tường, bay về phía cánh đồng ngô phía trang trại.

Trên đường , quên vài ký hiệu bảo các ám vệ theo đừng quá gần.

Đây là đầu tiên Khương Xuân trải nghiệm khinh công huyền thoại, nàng những sợ hãi, mà còn hú lên vài tiếng "ú hú" như sói và huýt sáo vài cho vui.

vì sợ đánh thức bọn gia nhân trong trang trại và hầu cùng, nàng chỉ thể úp lên cổ Tống Thời An, nhẹ nhàng cắn yết hầu của .

Tống Thời An bỗng chốc ngưng thở, chân khựng , suýt nữa thì ngã rãnh trồng khoai lang.

Hắn nghiêm giọng quát nhỏ: "Nếu rơi xuống rãnh và ăn bùn thì nàng nên ngoan ngoãn chút."

Khương Xuân lập tức rụt đầu , tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Tống Thời An điều chỉnh nhịp thở, tiếp tục đưa nàng tiến về phía .

Hắn di chuyển nhanh, chỉ trong chớp mắt, cả hai lọt trong ruộng ngô.

Hôm nay là ngày mười bảy tháng Năm, thường rằng trăng rằm là sáng nhất ngày mười sáu, nhưng hôm nay mặt trăng còn sáng và tròn hơn cả đêm qua.

Họ ở giữa cánh đồng ngô, xung quanh tối mịt, nhưng đầu ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, phủ lên ngọn cây ngô một lớp ánh bạc, tạo nên một bầu khí vô cùng lãng mạn.

TBC

Ừm... khí trộm tình.

Cánh đồng ngô vốn coi là nơi lý tưởng cho những vụ trộm tình, quả thực là lý do của nó.

Khương Xuân dùng ngón tay chọc nhẹ n.g.ự.c Tống Thời An, khúc khích : "Phu quân, hai chúng trông chẳng khác gì cặp phu thê nông dân lén lút đồng trộm tình giữa đêm khuya, ?"

Nghĩ một lát, nàng bổ sung thêm: "Là thê tử khác cơ."

Tống Thời An mới thả eo nàng , liền đưa tay ôm chặt nàng lòng, miệng ghé sát tai nàng, khàn giọng : "Đã là thê tử khác thì tranh thủ chiếm chút lợi nhiều chứ."

Khương Xuân dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c , mắng: "Nhiều ? Chàng nghĩ quá, chiếm lợi một là may ."

Tống Thời An mò mẫm cởi dây áo ngoài của nàng, kéo chiếc áo mỏng xuống, cúi hôn lên thể nàng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Khương Xuân chỉ thể lờ mờ thấy cái đầu của Tống Thời An đang cúi xuống n.g.ự.c , còn phía thì chẳng thấy rõ gì cả.

Xung quanh tiếng dế kêu rả rích, xa xa, từ con sông nhỏ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ếch nhái.

Gió thổi qua cánh đồng ngô, lá ngô cọ phát những âm thanh "sào sạt".

Nàng khẽ hít một lạnh, vô thức đưa tay ôm chặt lấy đầu của Tống Thời An.

Thật kỳ lạ, thường hôn nàng như , nhưng dường như hôm nay khiến nàng cảm thấy kích thích hơn hẳn.

Chỉ mới hôn trong chốc lát mà nàng cảm giác.

Chẳng lẽ đây chính là niềm vui của việc trộm tình?

Xung quanh một bóng , nàng cũng chẳng cần kìm nén, lập tức rên rỉ khe khẽ.

Tống Thời An buông môi, trêu nàng một câu: "Nàng kêu lớn thế, cẩn thận một hồi thấy, kéo đến bắt gian tại trận."

Khương Xuân hì hì đáp: "Sợ gì, cánh đồng ngô rộng thế , chúng cứ chọn đại một chỗ ẩn náu, họ đến bắt cũng khó mà tìm chúng ."

Nói xong, nàng kiên nhẫn đẩy nhẹ tay , thúc giục: "Chàng đừng chậm chạp nữa, mau việc chính , chẳng đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng ?"

Tống Thời An , khóe miệng giật nhẹ.

Người trộm tình còn gấp gáp hơn cả , thật khiến dở dở .

Hắn dứt khoát theo lời nàng, vén váy nàng lên, kéo xuống chiếc quần, hợp một với nàng.

Khương Xuân buột miệng kêu lên: "Ôi chao, so với phu quân của thì oai vệ hơn nhiều!"

Tống Thời An giật nhẹ khóe miệng.

Oai vệ ư?

Không thể rằng nàng dùng từ đúng, dù , chỗ của cũng khá là vượt trội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-361.html.]

đúng thì cũng gượng ép, ai đời dùng từ "oai vệ" để tả thứ đó chứ?

Mặc dù trong đầu nghĩ ngợi linh tinh, nhưng động tác của vẫn nhanh nhẹn, siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng mà hăng say chiến đấu.

Khương Xuân vững, đành với tay bám một cây ngô gần đó.

Thế , cây ngô giống như một bông hoa trắng nhỏ giữa cơn bão lớn, ngừng rung chuyển điên cuồng, lá và phát những tiếng xào xạc dứt.

Cuối cùng, cây ngô chịu nổi sức nặng mà "rắc" một tiếng gãy đôi.

Khương Xuân nửa cây gãy trong tay , dở dở .

Ngay đó, nàng đưa đoạn ngô gãy lên miệng cắn luôn.

Tống Thời An rõ, cứ tưởng đoạn ngô gãy đập trúng mặt nàng, sợ hãi giật , vội vàng thả một tay để chộp lấy cây ngô.

Nắm , mạnh mẽ kéo .

kéo mãi .

Khương Xuân khó chịu kêu lên: "Chàng gì mà giành cây mía ngọt của ? Muốn ăn thì tự bẻ một cây mà ăn."

Tống Thời An: "???"

Hắn ngẩn , hiểu gì.

Ngay đó là một cảm giác ngao ngán nên lời.

Họ đang trộm tình cơ mà, mà nàng ăn cây mía ngọt ?

Chưa kể, chẳng chỉ cây cao lương mới gọi là mía ngọt ư, cây ngô cũng gọi là mía ngọt?

Có lẽ hạt giống ngô từ hệ thống cửa hàng đặc biệt mà nàng mua tạo loại ngô đặc biệt , khiến nàng thấy ngọt khác gì mía đường.

Nàng thành thạo dùng miệng bóc vỏ, nhai nửa đoạn, đó đưa tay về phía , : "Phu quân cũng thử ?"

Tống Thời An ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn mò mẫm cầm lấy cây ngô, cúi xuống cắn một miếng.

Nhai vài cái, miệng liền ngập tràn vị ngọt.

Trước đây, khi ở thôn Đại Liễu, trong ruộng cao lương của nhà họ Khương từng mọc vài cây cao lương ngọt, Khương Xuân bẻ mấy cây ngọt về cho thử.

Tống Thời An cảm thấy, cây ngô còn ngọt hơn cả cao lương ngọt, gọi là "mía ngọt" quả sai.

Hắn đẩy cây ngô về phía nàng, : "Nàng ăn ."

Khương Xuân kéo , cắn một miếng, đưa về phía , miệng lúng búng: "Phu quân ăn ."

Cả hai , quần áo xộc xệch, thậm chí còn đang gắn kết với , cứ thế mà luân phiên cắn cây ngô.

Cắn xong nửa cây , Khương Xuân vẫn thỏa mãn, mò tìm nửa cây gãy đất, lôi cùng Tống Thời An chia ăn tiếp.

Những mảnh vụn khô nhổ đầy đất.

Tống Thời An mò lấy chiếc khăn lụa trong tay áo nàng, tiên lau miệng cho nàng, đó lau khóe môi của .

Cười khổ : "Rốt cuộc chúng đây trộm tình là trộm ăn?"

Suy nghĩ một chút, nếu sáng mai đám hầu phát hiện thiếu một cây ngô, xung quanh còn vương vãi đầy mảnh vụn, liệu nghĩ là do chuột chồn hoang gây ?

Khương Xuân hì hì đáp: "Trẻ con mới lựa chọn, lớn tất nhiên là cả hai."

Tống Thời An lùi , xoay nàng đối diện với , vòng tay bế nàng lên, một nữa hòa hợp với nàng.

Khương Xuân vội đưa tay ôm lấy cổ .

Nàng tưởng sẽ bảo trèo lên cây, ai ngờ gì, chỉ siết lấy hai chân nàng, hì hục mà miệt mài cày cuốc.

Việc rõ ràng đòi hỏi sức mạnh của cơ bụng và cánh tay lớn.

Khương Xuân chẳng cần tốn sức, hưởng thụ đến mức nửa khép nửa mở đôi mắt, miệng rên rỉ ngừng.

Càng theo nhịp của , tiếng rên rỉ của nàng càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng hét vang.

Tiếng hét , nghi ngờ gì nữa, chính là liều thuốc kích thích nhất, khiến Tống Thời An đạt đến đỉnh cao khoái cảm, cảm giác hạnh phúc gì sánh bằng.

Thậm chí còn bắt đầu thoải mái hơn về chuyện sinh con.

Không con thì thôi, nếu thật, chẳng mười tháng thể gần gũi nàng , như là quá khổ sở?

Sau khi đưa Khương Xuân lên đỉnh mấy , mới chịu giải phóng bản .

Chưa thấy đủ, ôm nàng nghỉ ngơi một lát đặt nàng xuống, để nàng lưng với , đè lên lưng nàng và tiếp tục nữa.

Khương Xuân đè đến thẳng nổi lưng, cong như con tôm.

Một con tôm nhỏ yếu vững giữa cơn gió bão, lung lay nghiêng ngả.

Khi kết thúc, hai chân nàng mềm nhũn như sợi bún, loạng choạng, cuối cùng vẫn là Tống Thời An bế nàng trở về.

Loading...