Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-07-18 23:18:29
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời An sai dắt một con ngựa cho Vũ Thành Lan cưỡi, đó cho huyết mã của chiếc xe ngựa xa hoa với bánh xe đỏ.
Tiếp theo, bế Khương Xuân ngang qua , đặt trong xe, vung áo quan bước lên theo.
Hắn đánh xe, Vương Tương, vẫn còn ngẩn ngơ: "Về phủ."
Khương Xuân khẽ giật giật khóe miệng, đánh xe của nhà họ Tống, đừng để hiểu lầm mà đưa họ về nhà họ Vũ thì thật nực .
Nàng vội vén rèm xe, lên tiếng bổ sung: "Đưa chúng về phủ Tống."
Rồi nàng sang Vũ Thành Lan với nụ áy náy: "Phiền đại cô nương cưỡi ngựa về kinh thành ."
Bị Tống Thời An chiếm mất xe, Vũ Thành Lan thể gì? Chỉ đành gượng: "Ta cưỡi ngựa cũng , về còn nhanh hơn chứ."
Khương Xuân vội : "Muội đừng chạy nhanh quá, coi chừng đợt sát thủ thứ ba, cùng về kinh thì an hơn."
Vũ Thành Lan leo lên ngựa, chuẩn phóng , thì sững , lập tức đổi ý, ngoan ngoãn giục ngựa theo xe.
Vì của Đại Lý Tự mang hai con ngựa phát điên về chứng cứ, nên đoàn chỉ thể chậm rãi tiến về phía .
Trong xe ngựa, Tống Thời An ôm Khương Xuân lòng, quan tâm hỏi: "Nàng thật sự thấy khó chịu chỗ nào chứ?"
Khương Xuân cựa quậy, nhõng nhẽo : "Có đấy, trời nóng thế , thì như lò sưởi, ôm chặt thế , mà thoải mái ?"
Tống Thời An giả vờ , vẫn tiếp tục siết chặt nàng, như thể chỉ cần buông là nàng sẽ hóa thành cánh bướm bay mất.
Điều đó khiến Khương Xuân tức buồn .
Nàng cố tình trêu : "Tống đại nhân đây chỉ mặt và mấy tiểu tỳ, hôm nay bao nhiêu quan viên của Đại Lý Tự và hạ nhân, e rằng bao lâu nữa, cái danh ‘Tống đại nhân vì hồng nhan rơi lệ’ sẽ lan khắp phố phường kinh thành mất thôi."
Tống Thời An bận tâm, đáp: "Thế chẳng ? Như sẽ càng nhiều ghen tị với nàng, vì nàng gả cho một phu quân yêu nàng như sinh mạng."
Nghe xong, Khương Xuân vui sướng trong lòng, môi khẽ nở nụ .
Một lát , nàng nhẹ nhàng đẩy Tống Thời An , bĩu môi : "Cái gì chứ, rõ ràng là , cưới - thể đánh ngã ngựa điên và sát thủ, thể…"
Nàng ngập ngừng, hình.
Đọc và nàng , nhờ nền tảng thư pháp từ kiếp mà chữ nàng cũng coi như tạm .
bảo nàng ngâm thơ đối chữ, thì thật sự .
Dù kiếp nàng là tác giả tiểu thuyết cổ đại thời gian, nhưng tiểu thuyết với ngâm thơ đối câu là hai chuyện khác.
Tống Thời An khẽ : "Vừa thể nữa?"
Khương Xuân thản nhiên đổi giọng: “Rõ ràng là , cưới một mỹ nhân như , chỉ thể chế ngựa điên và sát thủ, mà còn như tiên nữ hạ phàm.”
Tống Thời An ngẩng đầu, nàng một lượt.
Trang sức đầu Khương Xuân bay hết, tóc tai bù xù, gương mặt dính đầy bụi, còn cổ dính một vệt máu.
Tiên nữ ? Điên nữ thì đúng hơn.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt đổi, khen ngợi: “ là .”
Nghe , Khương Xuân thích thú, má nàng cọ cọ n.g.ự.c , vui vẻ reo lên: “Phu quân của thật ngọt ngào, thích lắm.”
Tống Thời An chiếc áo quan của bụi bẩn từ mặt nàng dơ, một lúc còn dính thêm vài vệt máu.
Hắn chỉ khẽ , lắc đầu, nhưng gì.
Chỉ là một chiếc áo quan thôi, so với tâm trạng vui vẻ của nàng, thì đáng là bao?
Dù thì nương tử của tiền, lát nữa xin nàng ít tiền, đặt may thêm vài bộ mới là .
Hai cứ tình tứ như , tiếng khúc khích của Khương Xuân ngừng vang lên trong xe ngựa, khiến Vũ Thành Lan theo liên tục co giật khóe miệng.
Bản nàng lúc nghĩ những giây phút kinh hoàng vẫn còn sợ hãi, trong khi Khương nương tử tươi vui vẻ như chuyện gì, còn đùa giỡn với phu quân.
Tâm trạng của nàng thật sự khác xa với Khương nương tử, lẽ nàng học hỏi nàng nhiều hơn.
Các quan viên của Đại Lý Tự càng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-378.html.]
Khương nương tử quả là một đặc biệt, thể thuần phục ngựa điên, chiến đấu với sát thủ, run rẩy lóc, giờ vui vẻ ngừng.
là một biến hóa khôn lường, một thể sánh với ba bốn .
Chỉ Tống Thời An mới chịu nổi, đổi là đàn ông khác, e rằng ai thể chịu đựng .
Khương Xuân cứ thế gọn trong lòng Tống Thời An, chậm rãi trở về phủ Tống.
Tống Thời An sai báo bình an với chính viện, đó bế Khương Xuân về Đan Quế viện, gọi các tiểu tỳ chuẩn nước nóng cho nàng tắm gội.
Mọi việc xong xuôi, mới sai mời Tào đại phu đến khám xem động thai khí .
Sau khi bắt mạch xong, Tào đại phu : “Mạch của đại nương tử bình hòa, thai nhi trong bụng cũng .”
Tống Thời An sang hỏi Khương Xuân: “Nương tử cần Tào đại phu kê đơn thuốc an thần ?”
Khương Xuân khoát tay: “Không cần, thuốc ba phần độc, uống mấy loại an thần gì cho mệt.”
Tống Thời An cũng ép, sai tiễn Tào đại phu về.
Khương Xuân chợt nhớ chuyện, hỏi Quế Chi: “Mâm chay mang cho nhị nương tử, ngươi đưa đến ?”
TBC
May mắn , hộp đựng mâm chay đặt trong xe ngựa đầu đen mà Quế Chi , nếu đặt chiếc xe ngựa xa hoa của nàng và Vũ Thành Lan thì chắc đổ hết .
Quế Chi vội đáp: “Đại nãi nãi yên tâm, về đến phủ nô tỳ sai Quế Hương mang qua cho nhị nương tử .”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngay khi Quế Chi dứt lời thì bên ngoài vang lên giọng của Quế Hoa: "Nhị nãi nãi đến ."
Chung Văn Cẩn bụng bầu lớn, vội vã bước , liền hỏi ngay: "Đại tẩu, tẩu gặp thích khách, thương chỗ nào ?"
Khương Xuân vội đáp: "Không , , đừng lo lắng, vẫn mà."
Tống Thời An dậy : "Nương tử cứ chuyện với nhị , đến nha môn một chuyến."
Đi nha môn chỉ là phụ, cần hỏi hai ám vệ theo Khương Xuân về tình hình cụ thể, và cho điều tra xem liệu bánh xe ngựa của Khương Xuân hỏng là tình cờ phá hoại.
Khương Xuân bảo: "Phu quân nhanh ."
Đợi Tống Thời An rời khỏi, nàng vội bảo Chung Văn Cẩn: "Muội mau xuống."
Rồi trách nhẹ: "Giờ mặt trời lặn, nóng bức còn tan, chạy đến đây gì? Cẩn thận trúng nắng."
Chung Văn Cẩn bảo tỳ nữ Bạch Chỉ đặt chiếc hộp gỗ tay xuống, nàng tự mở , lấy một cái quạt để bàn.
Sau đó, nàng vẫy tay gọi Quế Chi mang thùng đá gần.
Khi thùng đá đặt xong, nàng "bốp" một cái bật công tắc.
Rồi "bốp" một cái bật công tắc đầu.
Lập tức, một làn gió mát rượi thổi tới Khương Xuân.
Khương Xuân thoải mái duỗi , khen ngợi: "Ôi, đang thấy cái thùng đá đủ mát, nhưng mẫu với phu quân cho đặt thêm mấy cái, sợ lạnh. Bây giờ cái quạt của nhị , cuối cùng cũng mát mẻ ."
Chung Văn Cẩn đưa tay ấn một nút nhỏ ở góc, ngay lập tức bên hiện lên một hàng năm đèn xanh.
Nàng bảo Quế Chi: "Khi nào rảnh thì cứ ấn nút mà xem, nếu chỉ còn một đèn xanh thôi, thì mang cái quạt phơi nắng một canh giờ, năng lượng sẽ tự động bổ sung."
Vừa , nàng ấn nút đó, năm đèn xanh lập tức biến mất.
Khương Xuân giả vờ ngạc nhiên: "Quạt thật kỳ diệu, phơi nắng thôi mà cũng thể chạy ."
Chung Văn Cẩn đáp: "Người ngoại quốc bảo đây là gì năng lượng mặt trời, cũng hiểu lắm, chỉ cần nó thổi gió là ."
Khương Xuân tặc lưỡi cảm thán: "Đồ của ngoại bang quả thực kỳ diệu!"
Rồi nàng khách sáo: "Quạt thần kỳ như , chắc hẳn rẻ, nhị đừng lỗ vốn một , ít cũng giá cho , để trả ."
Chung Văn Cẩn lườm Khương Xuân một cái, trách yêu: "Đã bảo đại tẩu mang mâm chay cho , thì tặng tẩu quạt, đại tẩu thể hối hận chứ? Thứ cũng chỉ vài cái, chẳng ý định đem lên cửa hàng đồ ngoại bán, giá cả gì chứ? Hứ, đây là bảo vật vô giá đấy!"
Khương Xuân bật , dậy phòng trong, lấy một gói yến huyết nặng một cân bọc trong vải, đưa cho Bạch Chỉ.
Miệng nàng bảo với Chung Văn Cẩn: "Lần cho yến huyết gần hết ? Gói mang về từ từ dùng."
Chung Văn Cẩn hiểu tính đại tẩu , vốn bao giờ chiếm lợi của ai, nên cũng từ chối, : "Nói thì, vẫn là lợi từ đại tẩu, dù gì quạt thể dùng tiền mua, nhưng yến huyết thì tiền cũng mua , kiếm cũng khó."