Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 389
Cập nhật lúc: 2025-07-18 23:18:56
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tào Oanh ngước Khương Xuân, hờn dỗi: “Đại nãi nãi đừng chọc ghẹo nữa, nếu và Trịnh tiểu lang quân thành đôi thật, đại nãi nãi còn gọi là biểu tẩu, cẩn thận biểu tẩu xử lý .”
Khương Xuân lập tức trợn to đôi mắt hạnh, bộ ngạc nhiên: “Thật là ghê gớm, ngang ngược với trời đất đây.”
TBC
Trang thị về phía Khương Xuân, tiếp lời: “Con sợ gì chứ, khế ước bán của biểu tẩu tương lai của con vẫn còn trong tay , nàng mà dám xử lý con, sẽ cho nàng tay.”
Trang thị nhắc, Khương Xuân suýt nữa quên mất việc .
Người một mang thai là ngốc ba năm, nàng còn sinh con mà trí nhớ kém ?
Nàng vội với Trang thị: “Mẫu , con trả khế ước bán cho Tào cô nương, giúp nàng thoát khỏi nô tịch. Dù nàng cũng là biểu tẩu của con, một biểu tẩu là nô tịch, khác , mặt con cũng mất sạch.”
Tuy theo ý của Trịnh Nghệ, Tào Oanh quản lý một cửa hàng lớn như Hương Tuyết cho Khương Xuân, cần giữ nô tịch để tránh nàng ý đồ khác.
Dù con cái của Tào Oanh và Trịnh Côn đều sẽ theo hộ tịch nhà họ Trịnh, ảnh hưởng gì.
khi cân nhắc, Khương Xuân vẫn quyết định giúp Tào Oanh khôi phục phận thường dân.
Chưa kịp để Trang thị lên tiếng, Tào Oanh vội từ chối: “Đại nãi nãi, việc thể , con còn giúp quản lý Hương Tuyết, thể đuổi .”
Sau chuyện nhà họ Hứa, Tào Oanh nhận dựa khác bằng dựa chính , việc quản lý Hương Tuyết, nàng tuyệt đối thể từ bỏ.
Nếu chọn giữa việc cưới Trịnh tiểu lang quân và chưởng quỹ Hương Tuyết, nàng sẽ do dự mà chọn cái .
Khương Xuân : “Ta khi nào đuổi nàng ?”
Tào Oanh ngạc nhiên kêu “A?” một tiếng.
Khương Xuân giải thích: “Sau khi nàng khôi phục phận thường dân, thể ký hợp đồng thuê mướn với cô nương, trực tiếp ký khế ước dài hạn hai mươi năm. Như thế, lo Tào chưởng quỹ bỏ , nàng cũng lo đuổi cô nương, chẳng đôi bên đều vui vẻ ?”
Tào Oanh lập tức sáng mắt, tán dương: “Đại nãi nãi thật là cao kiến.”
Khương Xuân mỉm đáp: “Nếu cô nương ý kiến gì, cứ quyết định thế nhé.”
Tào Oanh gật đầu lia lịa: “Không ý kiến, ý kiến.”
Đại nãi nãi cũng nghĩ cho , gặp chủ tử kiêm biểu như thế , quả là phúc phận tu từ kiếp .
Khương Xuân ngẩng lên Trang thị, tươi hỏi: “Mẫu ý kiến gì ạ?”
Trang thị hừ nhẹ một tiếng: “Hai đứa dăm ba câu là định xong cả, còn thể ý kiến gì chứ? Dù ý kiến, ngươi cũng chẳng .”
Tào Oanh là một tài, nàng lập gia đình thì cứ để nàng lập gia đình, nhưng bán khế nhất định giữ trong tay, như thế mới đảm bảo nàng điều gì bất trắc.
Kết quả là Khương Xuân đến mức, chỉ trả bán khế, còn giúp nàng xóa bỏ nô tịch, quả thật là trời cao đất rộng.
Tuy nhiên, lời của Khương Xuân là lý, nếu Tào Oanh gả cho Trịnh Côn, nàng sẽ trở thành biểu tẩu của Khương Xuân.
Có một biểu tẩu nô tịch, quả thật chẳng vinh quang gì, nhất định sẽ khác chê .
Vậy nên Trang thị buồn phát biểu ý kiến gì thêm.
Nghe lời Trang thị , Tào Oanh phần lo lắng, vội vàng : “Thái thái, nếu ý kiến thì sẽ xóa nô tịch nữa.”
Khương Xuân hì hì: “Mẫu ý đó , đừng suy nghĩ nhiều. Mẫu là khẩu xà tâm Phật, lời bà nàng hiểu ngược mới đúng.”
Trang thị liếc mắt Khương Xuân: “Con thì thông minh !”
Khương Xuân liền nhanh chóng đắc ý: “Tất nhiên là con thông minh , nếu con thông minh, thể thấu tấm lòng nóng như lửa của mẫu ẩn những lời lạnh lùng ?”
Trang thị nàng dâu khen ngợi, khuôn mặt chút tự nhiên, hừ một tiếng: “Nếu Tào Oanh ý kiến, thì tới khi bà mối đến, sẽ đồng ý chuyện hôn sự .”
Tào Oanh ngượng ngùng : “Làm phiền thái thái .”
Khương Xuân tươi: “Làm nhiều thì giỏi thôi mà, nàng xem chẳng tài cán gì, nên phận, tuyệt đối dám nhúng tay việc gì.”
Cạnh tranh quyền quản gia với chồng, chỉ kẻ ngốc mới !
Nằm yên mà hưởng phúc ? Tại tìm khổ ?
Dù thì nàng lòng hư danh, cũng chẳng thông qua việc quản lý gia sản của Tống gia để mưu lợi riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-389.html.]
Nằm yên hưởng phúc là phù hợp nhất với nàng.
***
Tuy nhiên, khi Khương Xuân gặp một con ngựa điên và ám sát. Để khiến An Bình quận chúa trả giá, Tống gia vẫn liên tục tuyên truyền rằng Khương Xuân kinh hãi quá độ, khả năng giữ nổi đứa con trong bụng.
Tưởng Yển hiển nhiên tiện ở thời điểm mà với đồ rằng du ngoạn Giang Nam.
khi Tống gia tổ chức xong tiệc mừng thọ hai mươi tuổi cho Khương Xuân, cái cớ rõ ràng còn vững.
Ngày hôm lễ Trung Nguyên, trùng hợp đúng ngày nghỉ của Tống Thời An, Tưởng Yển đích đến phủ Tống gia, thăm hỏi nàng dâu Khương Xuân, còn mang tặng nàng một rương lớn là thuốc bổ.
Sau đó, ông tuyên bố với đồ Tống Thời An: “Vi sư nhờ đặt chỗ ba ngày xuất phát. Ngươi bận công vụ ở nha môn thì cần tiễn , cùng lắm thì vi sư chơi một hai tháng sẽ về.”
Tống Thời An suýt nữa kìm nén nổi cảm xúc.
Đi chơi một hai tháng sẽ về? Một hai tháng nữa, sợ rằng cỏ mộ của sư phụ cũng mọc cao .
Khương Xuân thấy sắc mặt Tống Thời An trầm xuống, ánh mắt tựa như lệ ẩn hiện, môi gần như mím chặt , hiển nhiên đang cố kìm nén cơn giận và nỗi đau trong lòng.
Nàng chút lo lắng cho .
Nghĩ một lúc, nàng đặt tay lên bụng , bốn tháng, bụng chút lộ , than thở: “Sư phụ, ngài thể , nhi tức của ngài mang song thai.”
Phủ y rằng nàng vì kinh hãi, khiến khí huyết tổn thương, vốn khó khăn, nay chuẩn đoán là song thai, sợ rằng càng khó khăn hơn.
“Hôm nay chia tay, cũng nhi tức còn mệnh sống để gặp sư phụ .”
Tưởng Yển còn kịp phản ứng thì Tống Thời An “xoạt” một tiếng bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Nàng mang song thai ?”
Khương Xuân đang cầm khăn tay giả bộ lau lệ, hỏi mới nhớ quên với chuyện .
Nàng gượng: “ , nãy khi đón sư phụ, đúng lúc Tào đại phu đến bắt mạch bình an cho , chính ông phát hiện .”
Thực , Tào đại phu khi chẩn mạch đó linh cảm, nhưng vì tháng còn nhỏ, thêm đó Lư thái y cũng nhắc đến chuyện nên ông quyết định tạm giữ kín.
Cho đến khi hôm nay chín phần mười chắc chắn, ông mới .
Tống Thời An lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, vui mừng : “Thật là quá!”
Nàng mang song thai, sinh hai đứa nhỏ, một đứa mang họ Khương, một đứa mang họ Tống, một là giải quyết xong chuyện, cần khổ sở mang thai hai nữa.
Thật sự là hảo!
Tưởng Yển cũng đồ , con dâu vui mừng, nhưng những lời của nàng khiến ông khỏi dấy lên lo lắng.
Nàng dâu mang thai khó khăn, giữa chừng từng kinh hãi suýt sẩy thai, đến lúc sinh sản chắc chắn sẽ khó khăn hơn những nữ tử khác.
Huống chi nàng mang song thai, điều càng tăng thêm khả năng khó sinh.
Đồ của ông coi trọng con dâu thế nào, Tưởng Yển đều thấy rõ trong mắt.
Đó là sự trân quý đến tận xương tủy.
Nếu đến lúc nàng chuyện gì bất trắc, một thi hai mệnh, đồ của ông chắc chắn chịu nổi cú sốc .
Có khi, sẽ trực tiếp theo con nàng cũng nên.
Còn bản ông, từ lâu bọn họ nửa năm .
Như , sư đồ một nhà cũng coi như tề tựu đông đủ, gặp âm phủ.
Đồ của ông, từ nhỏ ông trưởng thành, xuất , tài năng, bản lĩnh, lấy... , gả thê tử mà yêu thương, lẽ tiền đồ của một mảnh sáng lạn, nên giữa đường đánh gục thế .
Xem ông tạm thời thể Hàng Châu, ở kinh thành.
Một là tiếp tục nhờ những bạn giang hồ của tìm cho bằng một thần y phụ sản đến phủ Tống gia hỗ trợ.
Hai là nếu con dâu thật sự chuyện gì, ông cũng thể ở bên khuyên giải đồ , ngăn tìm cái chết.
Tống Thời An sớm quên sư phụ của ở đó, liền ôm chặt lấy Khương Xuân lòng.