Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-07-18 23:18:59
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa : “Nàng thật là lợi hại, giống nhị , cũng mang song thai, thật khiến vui mừng.”

Khương Xuân nhướn mày, chợt nhận và Chung Văn Cẩn đều mang song thai.

Chung Văn Cẩn mang song thai, là do tác giả ruột là nàng mở khóa “quyền hạn đặc biệt” cho nàng, hơn nữa chỉ đầu mang song thai, thứ hai cũng là song thai.

cũng mang song thai, chẳng lẽ chuyện thể lây nhiễm ?

Nàng kìm mà hỏi Tống Thời An: “Phu quân, nhà chúng tổ tiên nào từng sinh song thai ?”

Tống Thời An đang dùng tay áo lau nước mắt, theo bản năng trả lời: “Nội tổ phụ và nhị cô tổ mẫu chính là một cặp song sinh.”

Khương Xuân lập tức tỉnh ngộ: “Chả trách và nhị đều mang song thai, hóa nhà gen song thai.”

Di truyền, Tống Thời An hiểu, nhưng “gen” là cái gì thì rõ.

Đây hiển nhiên là cách ở quê nàng.

Tuy nhiên, mặt sư phụ, dù trong lòng nghi vấn, cũng lên tiếng hỏi.

Ngay lúc , Tưởng Yển bỗng : “Vi sư tạm thời Giang Nam nữa, chờ Xuân nương sinh xong, vi sư uống xong rượu đầy tháng, tặng quà gặp mặt cho hai đứa cháu cũng muộn.”

Tống Thời An: “???”

Chuyện gì ?

Ta còn kịp lời khuyên sư phụ ở , ông tự đổi ý?

Chẳng lẽ là việc Khương Xuân mang song thai, đột nhiên hai đứa cháu, thêm hậu bối nối dõi môn hộ, trong lòng vui vẻ nên quyết định ở ?

nữa, thể ở .

Kéo dài lúc nào lúc .

Đợi uống xong rượu đầy tháng của hai đứa nhỏ, nếu ông đòi , sẽ nghĩ cách khác để giữ chân ông .

Khương Xuân cũng Tống Thời An vui mừng, từ trong lòng ngẩng đầu lên, hì hì : “Sư phụ nhiều thứ lắm, đến lúc đó đừng keo kiệt, cho hai đứa cháu nhiều đồ mới .”

Tưởng Yển về phía Tống Thời An, đùa: “Có một thê tử tham tiền như , đồ , ngươi chắc chắn sợ đói .”

Tống Thời An những thấy hổ thẹn mà còn cảm thấy hãnh diện, nhẹ đáp: “Đương nhiên , nương tử của con kiếm tiền, tiết kiệm, một thê tử giỏi quản lý tài sản như nàng, đó là phúc phận mà con tu từ kiếp .”

Khương Xuân khẽ nhếch môi .

Tên thật cách lấy lòng khác.

Những lời , nếu nàng phát hiện bí mật tái sinh của , chắc chắn sẽ khó mà hiểu .

Đời , sống nàng độc đến cuối đời, phấn đấu mấy chục năm cương vị thủ tướng nội các, bắt ít quan tham, cũng nhiều việc ích cho dân chúng.

Trong suy nghĩ của , đó chẳng là đang tích phúc ?

Tưởng Yển lắc đầu ngao ngán: "Vi sư khen thê tử ngươi vài câu thì , ngươi nhân cơ hội khoe khoang, thật chẳng khiêm tốn chút nào."

Tống Thời An đắc ý : "Con chỉ thật thôi, nương tử của con vốn là như , chẳng lẽ đồ vì cái gọi là khiêm tốn mà cố tình bịa đặt để mất mặt nàng ?"

Tưởng Yển: "..."

là khen béo, liền thở phì phò ngay.

Đây là đồ phiền toái mà ai dạy ?

cũng !

Ba đùa qua , bầu khí trong phòng tràn ngập sự vui vẻ và hòa thuận.

Với sự nài nỉ chân thành của nàng dâu, Tưởng Yển đồng ý ở dùng bữa trưa.

lúc trong nhà mới hái ít ớt tươi, Khương Xuân chuẩn một món cay và nhờ bếp lớn nấu giúp.

Tưởng Yển, với phong thái danh sư, suốt ngày mặc áo dài rộng thùng thình, ngay cả khi dùng bữa cũng giữ phong thái đúng mực. nếu kỹ, sẽ dễ dàng nhận gắp thức ăn và nhai nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-390.html.]

Rõ ràng, thích các món ăn cay .

Khương Xuân liền : " lúc hôm qua con bảo hái ít ớt về, nếu sư phụ chê, con sẽ cho chuẩn ít ớt để mang về, từ từ thưởng thức."

Tưởng Yển từ chối, chỉ dặn dò: "Cho ít thôi là , nếm thử là đủ."

TBC

còn nhiều hy vọng trong cuộc sống, nhưng xuất từ gia tộc lớn như Tưởng gia, tin tức trong kinh thành cũng khó.

Về loại gia vị ngoại lai – ớt trong tay nàng dâu, từ lâu.

Gần đây, nó càng nổi như cồn.

Bởi vì Phàn Lâu ký hợp đồng thu mua với Khương Xuân, dù ớt chín nhưng quảng bá rầm rộ.

Những giàu thường lui tới Phàn Lâu, ai mà chuyện ? Tất cả đều đang mong chờ.

Và bất kỳ gia vị nào liên quan đến ngoại bang đều rẻ, Tưởng Yển cũng nhận quá nhiều ưu đãi từ nàng dâu.

Khương Xuân : "Người ngoài con dám đảm bảo, nhưng với sư phụ thì con thể cung cấp đầy đủ."

Nghe , Tưởng Yển cảm thấy hài lòng, còn chọc ghẹo Tống Thời An: "Quả thật nàng dâu còn chu đáo hơn con, giờ thật sự hối hận, năm đó nhận con đồ nhận một nữ đồ ngoan ngoãn, hiếu thuận?"

Tống Thời An hừ lạnh: "Giờ hối hận cũng muộn ."

Khương Xuân đột nhiên sáng mắt lên, đề nghị: "Không muộn muộn, nếu trong bụng con một bé gái, con thể giao cho sư phụ dạy dỗ, đến lúc đó sư phụ chẳng sẽ một nữ đồ hiếu thuận ?"

Tưởng Yển mắng: "Nếu thì từ sư ông thành sư phụ, đồ và tôn đồ thành sư đồ, chẳng loạn hết cả ?"

Khương Xuân tươi đáp: "Chuyện dễ thôi, bé gái cứ gọi ngài là sư tổ, với phận sư tổ dạy dỗ đồ , chẳng vẹn cả đôi đường ?"

Tưởng Yển bất lực : " là tính toán khéo thật, quả nhiên phu quân con sai, con giỏi lợi dụng cơ hội."

Khương Xuân hiền hậu: "Lợi dụng sư phụ thì thể gọi là lợi dụng ? Đây gọi là tình thầy trò sâu đậm."

Tưởng Yển: "..."

Quả nhiên nên đến Tống gia thường xuyên, nếu , lông của con cừu già sớm muộn cũng nàng dâu khôn ngoan vặt sạch.

Tin tức về việc Khương Xuân mang song thai nhanh chóng lan truyền khắp trong ngoài Tống gia.

Đại phòng thì vui mừng khôn xiết, chỉ Trang thị phơi phới, mà ngay cả Tống Chấn Đình – một lão học giả, cũng suốt ngày tươi , khiến đồng sự vô cùng ngạc nhiên.

Nhị phòng, khi còn Ly thị gây phiền toái, cả ba đều vui mừng cho Tống Thời An và Khương Xuân. Tống Chấn Bình thậm chí còn sai Tống Thời Âm mang ít đồ bổ tới cho Khương Xuân.

Còn tam phòng, Thu thị mấy vui vẻ, thầm oán trách Tống Chấn Thanh rằng ba liên tiếp mang thai, hai nàng dâu đều mang song thai, còn bà chỉ mang đơn thai, khiến bà cảm thấy kém cỏi.

Tống Chấn Thanh chẳng những ghen tị mà còn an ủi bà: "Nàng lớn tuổi, khó khăn lắm mới mang thai , đơn thai vẫn hơn. Nếu như cũng mang song thai như hai nàng dâu, lỡ chuyện gì khi sinh, và Nguyệt nhi ?"

Nghe , Thu thị thấy lý, liền yên tâm hẳn.

Về phía Khương Hà, khi tin, ông vui mừng đến mức đóng cả cửa hàng, vội vã dẫn Trịnh Nghệ và Khâu thị tới Tống gia thăm Khương Xuân.

Trịnh Nghệ và Khâu thị mua vé về phủ Tề Châu ngày mai. Ngày cuối khi khởi hành, tin vui , cả hai đều chung vui cho cháu gái.

Trịnh Nghệ : " là khéo thật, nếu muộn một ngày mới , chúng lên tàu , e rằng chờ một hai tháng nữa mới tin vui ."

họ cũng mới từ kinh thành trở về, nếu Khương Xuân định thư báo tin thì cũng mất một thời gian.

Khương Hà tươi rói: "Song thai quá, một đứa họ Khương, một đứa họ Tống, thiên vị ai, cũng đỡ khiến thông gia ganh tị."

Khương Xuân giải thích: "Nghe phu quân con , nội tổ phụ Tống gia và nhị cô bà bà chính là song sinh, con và nhị chắc là do di truyền nên mới đều mang song thai."

Trịnh Nghệ gật gù hiểu : "Thì , bảo con và nhị nương trùng hợp đến thế, cả hai đều mang song thai, hóa là do tiền lệ từ tổ tiên Tống gia."

Khương Hà cũng gật đầu: "Chắc chắn là , Khương gia chúng từ tới giờ từng song thai."

Mấy trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Khương Xuân giữ họ dùng bữa, nhưng Trịnh Nghệ từ chối: "Mai chúng khởi hành sớm, giờ đồ đạc còn chuẩn xong, nên dám phiền."

Đây rõ ràng chỉ là một cái cớ, nhưng Khương Xuân cũng cố nài, chỉ bảo Quế Chi chuẩn một chút quà mọn để Trịnh Nghệ và Khâu thị mang theo.

Hai khách sáo từ chối một lúc cũng nhận quà.

Loading...