Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 405

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:02:05
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những món vàng bạc châu báu ban tặng, dù đẽ lộng lẫy, nhưng thể đổi tiền, thì ích gì?

Huống hồ, nàng là sắp trở thành phu nhân của Thủ phụ nội các, dựa vàng bạc châu báu ban thưởng để lấy thể diện?

Cho dù nàng chỉ cài một cây trâm bạc đơn sơ lên đầu, các phu nhân quyền quý khác thấy nàng chẳng vẫn cúi chào ?

Thà bán lương thực cho triều đình, đổi lấy một bạc lớn còn thực tế hơn.

Với một khoản thu lớn như , cộng thêm lợi nhuận từ cửa tiệm trong hai năm nay, tài sản của hai đứa nhỏ cuối cùng cũng thể cân bằng.

Khương Xuân nghĩ đến đây, thở dài một .

Quả nhiên khiến mạnh mẽ hơn, xem bản nàng, kiếp chỉ lo ăn no mặc ấm, chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai, thế mà kiếp quen với việc tính toán từng bước một .

Chậc, đúng là một bà khiến Đại Chu cảm động!

*

Thời gian trôi qua nhanh chóng như cách Hoan ca nhi và Đường tỷ nhi lớn lên, chớp mắt một tháng trôi qua.

Mùng tám tháng mười là ngày Khương Liễu thành , Khương Xuân sai mang lễ vật mừng cưới đến tận tay Vương Ngân Nhi từ hai tháng .

Xa thế , nàng cũng thể dự tiệc cưới, chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện với Trang thị, coi như xong.

Trang thị hừ lạnh một tiếng: "Còn nghĩ đến việc dự tiệc thành hôn ? May mà cách xa, thì chắc chắn sẽ phạm điều kiêng kỵ. Nữ nhân mang thai và tân nương phạm xung khắc, dù nàng để ý, cha nhà phu quân của biểu con cũng sẽ hài lòng, cho rằng con cố ý gây trở ngại."

Khương Xuân hừ lạnh: "Cái gì mà xung khắc với xung khắc, là chuyện hoang đường, con vốn chẳng tin mấy thứ đó."

Trang thị lườm nàng một cái, bực bội : “Con đúng là đồ cố chấp, tục lệ gì cũng tuân theo."

Khương Xuân đắc ý : "Con cố chấp con tự hào."

Trang thị: "..."

dậy, khóe miệng hiếm khi nở nụ từ tận đáy lòng: "Vậy con cứ từ từ tự hào, xem cháu trai, cháu gái của đây."

Hôm qua Khương Xuân thăm Chung Văn Cẩn và hai đứa cháu, hôm nay nàng ý định nữa.

Khi trở về Đan Quế Viện, nàng quyết định nghỉ ngơi một chút, kết quả là ngủ luôn đến tối.

Ở gian phòng bên, Tống Thời An đang chuyện với Tiết đại phu và Tấu đại phu.

Tiết đại phu là thần y chuyên trị bệnh phụ sản mà sư phụ của , Tưởng Yển, nhờ bạn bè trong giang hồ tìm đến, dù ông luôn đồng ý với danh xưng "thần y."

Tiết đại phu : “Mạch tượng của đại nãi nãi bình thường…”

Mới chỉ bắt đầu, ông liền khựng , sửa lời: “Thực cũng hẳn là bình thường, mạch tượng của đại nãi nãi chỉ vượt xa so với những nữ nhân mang thai khác, mà so với bộ nữ nhân thiên hạ cũng hơn hẳn vài phần.”

Tống Thời An nhàn nhạt đáp: “Điều , thể của nương tử từ đến nay luôn khỏe mạnh hơn nhiều so với khác. Mạch tượng của các nàng bằng nương tử , cũng là điều dễ hiểu.”

Khóe miệng Tiết đại phu giật nhẹ, đành xin vì kiến thức nông cạn của , cả đời ông từng thấy mạch tượng của thai phụ nào khỏe mạnh đến thế.

Ông cân nhắc lời một chút, tiếp: “Ý là mạch tượng của đại nãi nãi bình thường, nhưng tinh thần càng ngày càng kém. Có là do giờ giấc nghỉ ngơi đảo lộn, ban đêm tài nào ngủ ?”

Không đợi Tống Thời An trả lời, Tấu đại phu chủ động đáp: “Không, ban đêm đại nãi nãi ngủ , hầu hết đều ngủ giờ Hợi, đến giờ Thìn hôm mới tỉnh, giữa chừng hề thức dậy, thậm chí còn tiểu đêm.”

Tấu đại phu là ngự y của phủ, từ khi Khương Xuân mang thai hai tháng, đến nay sáu tháng, trong suốt bốn tháng qua, mỗi ngày ông đều đến để bắt mạch an thai.

Có thể ông còn hiểu rõ thể của Khương Xuân hơn chính nàng.

Thần y Tiết liền bối rối: “Thật sự là như ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-405.html.]

Chớ ông thần y thật sự, danh hiệu “thần y” chỉ là do giang hồ đồn đại mà thôi. Ngay cả khi ông là thần y, cũng thể chữa bệnh cho mạch tượng bình thường !

Quế Chi thấy Khương Xuân tỉnh dậy, liền hô lớn ngoài: “Đại gia, đại nãi nãi tỉnh .”

Tống Thời An cũng mặc kệ hai vị đại phu, lập tức nhấc chân thẳng phòng, tiến đến giường, đưa tay ôm chặt lấy Khương Xuân lòng.

Giọng nghẹn ngào: “Nương tử, cuối cùng nàng cũng tỉnh .”

Khương Xuân: “???”

Nàng liếc mắt chiếc đồng hồ treo tường, bật : “Thiếp chỉ là ngủ thêm một canh giờ thôi mà, như ngủ mười ngày nửa tháng , cần thế ?”

Một nam nhân mà dính chặt lấy nàng, còn nũng hơn cả nàng, một thai phụ yếu đuối.

Tống Thời An càng ôm chặt hơn, giọng trách móc: “Ta tan triều về, nàng ngủ hai canh giờ , nên gọi nàng dậy cho tỉnh táo mới dùng bữa tối. Ai ngờ gọi thế nào cũng đánh thức nàng. Ta sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng cho mời thần y Tiết và Tấu đại phu, kết quả cả hai đều mạch tượng của nàng bình thường, bệnh tật gì. Nếu nàng còn tỉnh, định bảo họ châm cứu, mạnh tay cho nàng tỉnh .”

Khương Xuân xong, liền giơ nắm tay nhỏ lên đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c , hậm hực : “Chàng đúng là đồ đại ác nhân, đang ngủ ngon lành mà bảo đại phu dùng kim châm , thật là nhẫn tâm quá !”

Tống Thời An khổ: “Nếu đó bất động, gọi thế nào cũng tỉnh, nàng xem liệu nàng hoảng ?”

Khương Xuân nghĩ thử đặt cảnh đó, cảm thấy chắc chắn cũng sẽ hoảng loạn, nên gì thêm.

Tống Thời An ôm nàng một lúc lâu mới chịu buông tay, gọi Tiết đại phu và Tấu đại phu để bắt mạch cho Khương Xuân nữa.

Kết quả vẫn như , mạch tượng bình thường.

Sau khi tiễn hai vị đại phu về, Khương Xuân an ủi Tống Thời An: “Hai vị đại phu trong phủ mỗi ngày đều đến bắt mạch an thai cho , còn Lư thái y từ Thái y viện cũng đến thăm mỗi ba ngày. Cả ba đều mạch tượng của . Ta chỉ là thích ngủ nhiều một chút, chắc vấn đề gì lớn , đừng lo quá.”

Để khí bớt căng thẳng, nàng còn đùa một câu: “Có khi nào đứa nhỏ trong bụng là thần ngủ chuyển thế, nên khiến ngủ nhiều thế ?”

Tống Thời An liền tức giận : “Thần ngủ chuyển thế? Hừ, nếu chúng mà dám ngủ nướng, sẽ đánh cho cái m.ô.n.g nhỏ của chúng bẹp luôn!”

Khương Xuân liền vung tay đánh nhẹ cánh tay , mắng yêu: “Chàng đúng là cha vô tâm, con còn đời nghĩ cách đánh !”

Tống Thời An hừ nhẹ: “Ai bảo chúng nàng mất sức, mỗi ngày ít nhất cũng ngủ sáu, bảy canh giờ mới dậy.”

Khương Xuân đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng xoa, đồng tình : “Chúng ngoan lắm , mấy tháng mang thai mà cứ như , nghén, chán ăn, thứ vẫn như cũ. Chỉ một tháng gần đây, tinh thần mới kém một chút, chân tay cũng phù nề, nhưng chẳng là vấn đề gì lớn. So với các thai phụ khác, còn may mắn lắm đấy.”

Nghe nàng , Tống Thời An cũng thấy an tâm hơn nhiều, vội cho dọn cơm.

Sau khi dùng bữa tối, muộn hơn so với thường lệ nửa canh giờ, Tống Thời An đỡ Khương Xuân dạo quanh phòng cho dễ tiêu.

Đợi nàng tắm xong, tự tay xoa bóp chân tay cho nàng.

TBC

Khương Xuân tận hưởng sự phục vụ của , nhưng mí mắt ngừng sụp xuống, cố gắng chống đỡ một hồi, cuối cùng vẫn chịu cơn buồn ngủ và .

Tống Thời An khuôn mặt ngủ say của Khương Xuân, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng. Hắn cứ cảm thấy tình trạng của nàng bình thường.

Theo lời Tiết đại phu và Tấu đại phu, cũng những thai phụ buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng hiếm ai ở mức độ như nàng.

Hơn nữa, Khương Xuân vốn khỏe mạnh hơn thường, dù hiện tượng buồn ngủ và mệt mỏi cũng lẽ nhẹ hơn chứ…

tất cả các đại phu đều bảo mạch tượng của nàng đến mức thể hơn, khiến cảm thấy lo lắng của phần vô lý.

Chỉ mong nhanh chóng đến tháng Chạp, sớm ngày sinh con để Khương Xuân nhẹ nhõm hơn, và bản cũng bớt lo phần nào.

Tuy nhiên, khi khó khăn lắm mới chờ đến giữa tháng Chạp, đến kỳ dự sinh của Khương Xuân, bụng nàng chẳng chút động tĩnh nào.

Tống Thời An lo đến phát hoảng, tuy ở triều nhưng tâm trí vẫn mãi nghĩ về nhà.

Đến bữa trưa cũng dùng ở quan phủ, mỗi ngày đều đội gió lạnh trở về nhà dùng bữa, tiện thể xem tình hình của Khương Xuân.

Khương Xuân thấy thì bất lực : “Chàng đừng căng thẳng thế, ban đầu còn lo lắng gì, nhưng rối lên, đến cũng bắt đầu hồi hộp theo .”

Loading...