Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:02:43
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng mềm nhũn ngã , trực tiếp rơi xuống giường.

Tống Thời An giật hoảng hốt, vội vàng lật dậy, lo lắng hỏi: "Nàng chứ? Có chỗ nào thoải mái ? Có cần cho gọi phủ y đến ?"

Khương Xuân yếu ớt đáp: "Không cần, để yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc."

Thất sách , quả nhiên nên cậy mạnh đánh , bây giờ thì , kiệt sức ?

"Được." Tống Thời An đáp một tiếng, lập tức xáp gần, giúp nàng xoa bóp cánh tay.

Miệng bắt đầu giảng giải cho Khương Xuân: "Nàng xem, gì mà nóng nảy ? Chẳng chỉ là tám nghìn lượng bạc , tiêu hết thì tiêu thôi.

Đừng tám nghìn lượng bạc, dù là tám vạn lượng bạc, cũng sẵn lòng chi cho nàng."

Khương Xuân lườm một cái, cáu gắt : "Chàng đúng là một tên phá gia cái khó nhọc của việc lo toan gia đình, cực khổ một năm trời mới kiếm tiền đó, tiêu sạch trong một tháng.

Nếu nể mặt hai đứa con, cái loại phá gia chi tử như , sớm đá khỏi nhà !"

Không đợi Tống Thời An đáp , nàng tiếp tục mắng: "Còn chuyện trọng sinh nữa, vẫn tính sổ với .

Tất cả bí mật thiết đều cho , ngay cả chuyện của nhị cũng hết, giấu bí mật của kín như bưng.

Nếu gặp chuyện, định giấu đến bao giờ? Có định giấu cả đời ?"

Thật , Khương Xuân hề hết tất cả bí mật của .

Cái việc thế giới hình thành dựa một cuốn tiểu thuyết, mà chính nàng là tác giả của cuốn tiểu thuyết đó, là bí mật mà nàng chắc chắn sẽ giữ kín đến chết.

Ngoài , chuyện nguyên chủ khi c.h.ế.t xuống âm phủ đầu thai mà hệ thống điểm danh giam trong căn phòng tối, nàng cũng ý định tiết lộ.

Tống Thời An hận nguyên chủ đến tận xương tủy, nếu điều , chỉ khiến thêm đau khổ, chẳng ý nghĩa gì.

Tốt hơn là để nghĩ rằng nguyên chủ đầu thai từ lâu .

Tống Thời An , cảm thấy chột , mím môi lấp liếm: "Ta ý định giấu nàng cả đời, chỉ là nghĩ cách cho đúng, cũng sợ nếu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của chúng ."

Khương Xuân khẽ hừ một tiếng: "Chàng đoán xem tin ?"

Tống Thời An xoa bóp cánh tay cho nàng xong, bắt đầu xoa bóp eo nàng.

Hắn bóp nhẹ lớp thịt mềm mỏng eo nàng, lạc đề: "Nương tử một tháng, eo còn nhỏ hơn hồi mang thai, bồi bổ cho ."

Khương Xuân cũng định bám chuyện trọng sinh để trách móc , suy cho cùng chính nàng cũng bí mật riêng, lý do chẳng vững vàng gì.

Nàng tiện thể đáp theo lời : "Sở vương ái eo thon, nhiều cung nữ c.h.ế.t đói. Eo thon như , nên vui ?"

Lần nguyên chủ kéo căn phòng tối, điều duy nhất đối với Khương Xuân lẽ là cần khổ cực vận động để giảm cân nữa.

Tống Thời An : "Eo nàng thon , thon quá cũng , khỏe."

Câu trả lời khiến Khương Xuân hài lòng, cho thấy gu thẩm mỹ lệch lạc.

Dĩ nhiên, dù lệch lạc thì nàng cũng chiều theo , đá hai phát thì là nàng nể mặt lắm .

Khương Xuân gật đầu : "Người bảo tháng ở cữ là thời gian bồi dưỡng cơ thể nhất, suốt một tháng chỉ ăn đồ loãng, cơ thể quá suy nhược , từ mai bồi bổ thôi."

Tống Thời An lập tức : "Sáng mai nàng ăn gì? Ta cho báo với đại trù, để họ chuẩn cho nàng."

TBC

Khương Xuân ăn nhiều thứ, nhưng nàng cũng thể một ăn quá nhiều, dày của nàng chịu , từ từ thích nghi với chế độ ăn uống bình thường.

Nàng đành bất lực đáp: "Cứ cho ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, thêm một xửng há cảo tôm trong suốt."

Tống Thời An đầu dặn Quế Chi: "Bảo báo với Vương quản sự ở phong fbeeps."

Quế Chi lập tức nhận lệnh.

Khương Xuân ho khan một tiếng, giọng khàn khàn : "Nước."

Mới nhiều như , cổ họng của nàng chịu nổi, giờ đau như d.a.o cứa, sắp thành giọng "lưỡi dao" trong truyền thuyết .

Tống Thời An vội rót cho nàng một cốc nước ấm, còn thêm nửa thìa mật ong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-420.html.]

Hắn bưng nước đến bên giường, đưa tay đỡ nàng dậy, tự bón nước cho nàng uống.

Uống hết một cốc nước mật ong ngọt ngào, cổ họng Khương Xuân thoải mái hơn nhiều.

Tuy nhiên, để tránh tổn thương cổ họng, nàng dám mở miệng thêm nữa.

Đánh mắng thì sướng trong chốc lát, hôm chịu khổ cả đời.

Hôm qua loạn một phen, hôm nay giọng Khương Xuân mất tiếng, chân tay cũng mềm nhũn như mì, nhấc nổi.

Điều an ủi duy nhất là nàng thể tự nhai, ngoài việc ăn hết một tô lớn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, nàng còn ăn hết một xửng há cảo tôm trong suốt.

Dùng bữa sáng xong, Tống Thời An bảo đưa Tiểu Nhị và Tiểu Tam, hai đứa con của họ, từ chính viện tới, đặt chúng bên cạnh Khương Xuân.

Lấy cớ là để mẫu tử bọn họ bồi dưỡng tình cảm.

Khiến Khương Xuân trừng mắt một cái.

Hai oắt con là do nàng vất vả mang thai mười tháng, trải qua bao đau đớn mới sinh , vì thế mà suýt chút nữa nguyên chủ cướp mất thể, thể tình cảm với chúng?

Cần gì bồi dưỡng?

Chỉ điều Tống Thời An là sẽ đặt tên cho hai đứa nhỏ, mà đến giờ bọn chúng đầy tháng , đám hạ nhân vẫn gọi chúng là Tiểu Nhị Đại Gia, Tiểu Tam Đại Gia, đến phát phiền.

Nàng ngẩng đầu Tống Thời An, lời thốt hai chữ: "Tên!"

Tống Thời An lập tức bước tới bàn trang điểm, từ ngăn kéo lấy một tờ giấy, đến bên giường, mở cho Khương Xuân xem.

Trên tờ giấy trắng lớn, hai cái tên.

Một tên là "Khương Dập," tên là "Tống Hân Dục."

Hắn : "Tên sớm đặt xong, chỉ nàng hài lòng , nên dám công bố ngoài."

Nói xong, đưa tay, ngón tay thon dài chỉ hai chữ "Khương Dập," giải thích: "Đời của Khương gia là chữ Hà (nước) đệm, tiểu nhị là nam đinh đầu tiên của đời , theo quy luật kim mộc thủy hỏa thổ, đặt cho nó một cái tên chữ Dập."

Lại thêm khi sinh , đúng lúc mặt trời mọc, chữ ‘Dập’ trong ‘quang dập sinh huy’ (sáng ngời rực rỡ) thực là hợp cảnh hợp thời."

Thấy nụ hiện mặt Khương Xuân, dáng vẻ như hài lòng, khẽ nhếch môi, ngón tay từ từ hạ xuống, chỉ tên "Tống Hân Dục" : "Tống gia đời kế tiếp dùng chữ "Hân" lót, hơn nữa tiểu tam sinh đúng khi mặt trời mọc, chữ "Dục" cũng là hợp cảnh."

Khương Xuân mỉm gật đầu.

Cả hai cái tên nàng đều ý, xem Tống Thời An đặt tên cũng chút tài tình, quả phí công tra cứu sách vở.

Tống Thời An thấy nàng gật đầu, lập tức đưa tờ giấy trong tay cho Quế Chi, : "Ngươi chép tên của Dập ca nhi và Dục ca nhi thành vài bản, đưa đến các viện."

Quế Chi nhận lấy tờ giấy, còn nghiêm trang cúi hai về phía giường, : "Nô tì bái kiến Dập ca nhi nhị gia, Dục ca nhi tam gia."

Khương Xuân khẽ nheo mắt, thấy danh xưng hơn hẳn so với việc gọi là tiểu nhị đại gia, tiểu tam đại gia.

Nàng khó nhọc đầu Dập ca nhi, đầu Dục ca nhi.

Hai oắt con chăm sóc cẩn thận suốt một tháng, so với lúc sinh , trắng trẻo mịn màng hơn nhiều, gương mặt cũng đầy đặn hơn, trông phúng phính đáng yêu.

Về phần tướng mạo, tạm thời Khương Xuân còn chúng giống ai, cũng là song sinh cùng trứng khác trứng.

Tuy , trong lòng nàng thầm mong chúng giống cha chúng hơn. Mặc dù bản nàng dung mạo cũng tệ, nhưng so với vẻ phong hoa tuyệt đại của Tống Thời An, vẫn kém phần một chút.

Hai tiểu tử giống cha chúng, chẳng cần đến việc cưới thê tử dễ dàng hơn bao nhiêu, mà chỉ cần mỗi ngày , cũng khiến lòng cảm thấy thư thái.

Chỉ là, Tống Thời An hiểu ý nghĩ của nàng, còn đắc ý : "Nương tử, Dập ca nhi và Dục ca nhi đều giống nàng, mắt của Dập ca nhi giống hệt mắt của nàng, môi của Dục ca nhi cũng giống hình dáng đôi môi của nàng .

Nương tử xinh như thế, hai chúng nó lớn lên nhất định sẽ là hai vị tiểu lang quân xinh , sẽ cướp mất bao nhiêu trái tim của các tiểu nương tử đây."

Khương Xuân: "..."

Khen , đừng khen nữa.

Tống Thời An thấy lông mày nàng sắp nhíu thành chữ “xuyên” , bèn đổi giọng: "Chân của hai hài tử đều dài, khi tam tẩy, dưỡng mẫu còn chúng giống nàng, chắc chắn chiều cao của chúng thua gì ."

Câu thì Khương Xuân thích .

Thân thể của nàng, điều nàng hài lòng nhất chính là chiều cao, cao đến bảy thước.

Loading...