Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 425
Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:02:56
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tức phụ của lão nhị xem cặp long phượng thai còn hơn thứ, ít khi bế chính viện, một bộ dáng sợ rằng sẽ tranh giành trẻ con với nàng .
Nếu chúng, còn đặc biệt bảo nhị tức phụ một tiếng, nàng mới chịu bế chúng đến chính viện.
Hoặc đơn giản tự đến Thanh Trúc Uyển bọn trẻ.
Vẫn là Khương Xuân thoáng đạt hơn một chút.
Thực Trang thị cũng ý định chiếm giữ mãi mãi hai Dập ca nhi của bọn họ, bà chỉ mới lên tổ mẫu, hai đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp là thích thú.
*
Chiều tối, khi Tống Thời An xong việc, thấy Dập ca nhi và Dục ca nhi bên cạnh Khương Xuân, ngạc nhiên : “Sao bế bọn nhóc tới đây?”
Khương Xuân liếc một cái, cố ý vặn vẹo: “Bế bọn nhóc tới ? Hai đứa là con của , thể bế tới cho thỏa thích ?”
Tống Thời An bình phong áo quan, rửa tay xong, bên giường đu đưa, : “Tính tình mà nóng nảy thế? Ai chọc nàng ?”
Khương Xuân nhịn , lớn: “Trong nhà còn ai dám chọc giận ?”
Chỉ Chu thị, mà nàng mắt, nhiều nhất cũng chỉ vài câu châm chọc, căn bản dám gì nàng.
Tống Thời An cũng theo, đưa tay lên mũi nàng mà cọ nhẹ, giả vờ giận : “Nàng nhàn rỗi việc gì dọa , sớm muộn gì cũng nàng dọa chết.”
Khương Xuân hì hì : “Thiếp nhàn rỗi việc gì? Hôm nay còn nhờ Quế Diệp dùng xe lăn đưa đến Ngô Đồng Uyển xem tam thẩm sinh con nữa.”
Tống Thời An từ tuỳ tùng về việc Thu thị sinh con, lập tức lo lắng hỏi: “Nương tử, lưng mỏi ? Có cần giúp nàng xoa bóp ?”
Khương Xuân hôm nay xe lăn hơn một canh giờ, quả thực mỏi lưng, liền lăn xuống, hì hì : “Vậy thì phiền phu quân .”
Tống Thời An vén xiêm y nàng lên, ngón tay thanh mảnh trắng nõn nắm lấy eo nàng, dùng lực mà xoa bóp.
Bởi thường xuyên luyện công và luyện chữ, tay tuy trắng nõn nhưng ngón tay thực đầy chai, mềm mại như tay nữ nhân.
Những vết chai trượt qua eo trắng nõn của Khương Xuân, tạo những gợn sóng, khiến Khương Xuân nhịn mà run rẩy.
Tống Thời An cúi đầu bên tai nàng, khẽ hỏi: “Lực đạo thế nào? Có nặng quá ? Có cần nhẹ tay một chút ?”
Khương Xuân: “…”
Chàng rõ là đang xoa bóp, còn tưởng rằng đang việc gì đen tối đấy!
Nàng ậm ừ : “Lực đạo .”
Tống Thời An nhẹ: “Vậy vi phu sẽ tiếp tục nỗ lực phấn đấu.”
Khương Xuân khóe miệng co quắp.
Nàng đầu liếc một cái, mắng: “Chàng ít quậy phá .”
Tống Thời An : “Không ăn thịt, chẳng lẽ cho chút thỏa mãn? Nương tử, nàng đừng quá độc ác!”
Khương Xuân hừ một tiếng : “Đó là thỏa mãn của ? Chàng rõ ràng là cố tình khiêu khích . Chàng ăn thịt, cũng khiến thèm theo ? Hừ, tâm thật độc ác!”
Tống Thời An dĩ nhiên thể thừa nhận, lập tức kêu oan: “Nương tử nghĩ như về , lòng thật đau, là như ?”
Khương Xuân khẳng định gật đầu: “Chàng chính là như .”
Tống Thời An chặn họng, đành giả bộ nữa: “Không sai, chính là cố tình câu dẫn nương tử, nhưng nương tử vẻ cũng chịu nổi cám dỗ nhỉ? Chúng chẳng khác là mấy .”
TBC
Khương Xuân thấy giả vờ nữa, nàng cũng lười giả vờ, ậm ừ : “Thiếp vốn ý chí kém, chịu nổi cám dỗ thì gì lạ ?”
Tống Thời An cúi , nhẹ nhàng áp sát lưng nàng, hai tay ôm lấy bờ vai nàng, an ủi: “Nàng hãy chăm sóc thể cho , khi nào khỏe , nhất định sẽ nuôi nàng no đủ.”
Khương Xuân hừ hừ : “Là nuôi no đủ nuôi no đủ? Chàng đừng chiếm tiện nghi còn giả bộ!”
Tống Thời An xong, lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Nếu nương tử nhất định nuôi no đủ, vi phu cũng chỉ đành chịu đựng mà thôi.”
Khương Xuân: “…”
Nàng nhẹ nhàng thúc khuỷu tay sườn , mắng: “Chàng suy nghĩ lung tung!”
Hai đang quấn quýt tình tứ thì Dục ca nhi bỗng dưng kêu hừ hừ hai tiếng.
Khương Xuân lập tức với Tống Thời An: “Mẫu Dục ca nhi luôn ngoan ngoãn, chỉ khi nào đói bụng tiểu mới kêu hai tiếng. Chàng mau dậy, gọi nhũ mẫu xem tình hình.”
Tống Thời An lập tức rời khỏi nàng, ngoài gọi nhũ mẫu, mà đưa tay bế Dục ca nhi lên, tháo cái khăn của nhóc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-425.html.]
Sau đó : “Thì là tiểu.”
Hắn kêu một tiếng ngoài: “Quế Diệp, lấy cho một cái tã sạch.”
Quế Diệp ở bên ngoài trả lời một tiếng, nhanh mang một cái tã.
Hơn nữa còn chủ động : “Đại gia, để nô tỳ tới , nô tỳ học qua với Hứa nhũ mẫu .”
Tống Thời An nhận tã, xua tay: “Ngươi ngoài .”
Quế Diệp cũng khăng khăng, lập tức lùi ngoài.
Tống Thời An một tay nâng hai chân nhỏ của Dục ca nhi, nhấc m.ô.n.g nhỏ của nhóc lên, kéo cái tã bẩn mặc cái tã mới .
Sau đó buông hai chân nhỏ xuống, bọc khăn, dùng dây buộc .
Khương Xuân ngạc nhiên : “Phu quân tã thuần thục như , chẳng lẽ kiếp từng chăm sóc qua hài tử?”
Tống Thời An trong lòng nhảy dựng, lập tức phản bác: “Không , đừng vu khống , kiếp thành mà thê , hài tử chứ?”
Điều nhất định giải thích, hơn nữa còn giải thích thật nhanh. Chỉ cần do dự một chút thôi, thể sẽ gieo lòng Khương Xuân một hạt mầm của sự nghi ngờ.
Khương Xuân tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy tã?”
Tống Thời An liếc cô một cái: “Chỉ là tã thôi mà, đây thấy nhũ mẫu ở chính viện tã cho bọn nhỏ, tự nhiên học .”
Khương Xuân: "..."
Nàng chu môi, hậm hực : “Suýt nữa thì quên mất phu quân khả năng nhớ gì cũng quên, với thì đúng là chẳng gì khó khăn cả.”
Thật với những nam nhân khác, dù họ khả năng nhớ hết thứ, việc cũng chẳng là điều khó khăn lắm.
Sở dĩ “ học ,” hoặc là để tâm, hoặc là cố tình học.
Bởi vì nếu học thì việc, nên hơn là giả vờ vụng về để thê tử dám giao con cho.
Tống Thời An cầm tã bẩn đưa cho Quế Diệp, rửa tay xong, về giường.
Định tiếp tục xoa bóp lưng cho Khương Xuân thì đột nhiên Dập ca nhi bật oang oang, chân tay đập loạn xạ.
Tống Thời An vội vàng đặt Dục ca nhi xuống bế Dập ca nhi lên, nhanh chóng cởi dây quấn tã.
vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy “xoẹt” một tiếng, tã quấn rách toạc một lỗ, chân nhỏ của Dập ca nhi thò ngoài.
Tống Thời An: "..."
Khương Xuân: "..."
Nàng dở dở , hậm hực : “Thằng nhóc thối , đá rách tã nữa . Đợi lát nữa sẽ bảo Quế Chi một cuốn sổ, chuyên ghi những món đồ con phá hỏng, để xem con thể phá hoại bao nhiêu đồ của !”
Nghĩ một chút, nàng tức giận : “Những món con phá hỏng sẽ trừ bổng lộc của con, lúc nào trả hết nợ thì con mới giữ bổng lộc của .”
Tống Thời An Dập ca nhi đầy thương cảm: “Với sức phá hoại của nó thế , đến năm ba mươi tuổi còn chắc trả hết nợ.”
Khương Xuân lạnh lùng : “Không quan tâm, dù cũng trả! Nếu bổng lộc đủ, thì tự nghĩ cách kiếm tiền khác, hoặc đơn giản là tìm một phú bà bao nuôi nó.
Có một cha như , chắc chắn ngoại hình của nó cũng tệ, chắc sẽ ít phú bà nuôi nó.”
Tống Thời An nàng chọc , cởi dây tã : “Có phú bà mẫu như nàng nuôi nó là đủ , cần phú bà nào khác?”
Được khen là “phú bà,” Khương Xuân đắc ý nhếch môi .
Ngay đó, mặt nàng sụ xuống, mắng: “Giàu gì chứ, phá hoại đến sắp hết tiền , giờ thêm thằng Dập ca nhi phá đồ, đúng là lấy mạng !”
Nàng đưa tay chạm nhẹ cằm Dục ca nhi, khen: “Vẫn là Dục ca nhi của chúng ngoan, phá tiền của mẫu , là hảo hán duy nhất trong nhà mẫu phá sản.”
Tống Thời An lạnh lùng : “Dục ca nhi bây giờ phá tiền của nàng, chắc . Nếu nó yêu thích đồ cổ tranh chữ thì chuyện bỏ hàng ngàn, hàng vạn lượng bạc để mua một bức tranh cổ là bình thường, lúc đó thì tiền phá nhiều lắm.”
“Nó dám!” Khương Xuân lập tức nhướng mày, lạnh lùng : “Xem đánh gãy chân nó !”
Tống Thời An đồng ý, nhíu mày định vài câu với Khương Xuân, thì ngửi thấy một mùi hôi thối.
Hắn mở tã , thấy m.ô.n.g nhỏ của Dập ca nhi, tã vàng một mảng lớn, dính lên cả da thịt.
Tống Thời An "ồ" một tiếng, : “Thì là ị.”
Hắn chỉ thể gọi ngoài: “Quế Diệp, mang tã mới đây, thêm một chậu nước ấm, và một cái khăn sạch.”