Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:04:30
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng hiểu rằng và Chung Văn Cẩn chỉ theo để góp vui mà thôi.

Mối hôn sự là do Trang thị chọn cho Tống Thời Âm, nếu Lan gia là một gia đình tồi tệ như , Trang thị cũng thể đồng ý gặp mặt.

Ánh mắt của Trang thị, Khương Xuân vẫn tin tưởng.

May mắn , Chu thị hồ đồ, dịp Tết gì về việc đón Ly thị về, giả vờ quên chuyện .

Mà mấy Nhị phòng sợ rằng khi bà trở về, sẽ phá hỏng mối hôn sự của Tống Thời Thiền, nên cũng giả vờ quên chuyện .

, Ly thị hiện đang “tu hành” trong từ đường của Tống gia, nhiều nhờ truyền tin về nhưng ai để ý.

Khương Xuân khỏi cảm thán với Chung Văn Cẩn: “ m tỷ nhi xem như xong, đến lượt Nguyệt tỷ nhi .”

Ôi, trong chớp mắt Tống Thời Âm cũng xem mắt , ba tiểu cô đều gả , Tống gia sẽ vắng lạnh nhiều.

Khương Xuân khỏi chút buồn bã.

Trong lòng khỏi cảm thán như Giả Bảo Ngọc: “Nếu các tỷ luôn ở bên thì bao!”

(*Giả Bảo Ngọc: Nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)

Tất nhiên, nàng chỉ cảm thán thôi, ba tiểu cô phần lớn sẽ lấy chồng ở kinh thành, ngày thường gặp cũng dễ dàng.

Cũng tính là chia ly.

—-

Chớp mắt đến ngày 15 tháng 4.

Hiện tại đang là đầu hè, buổi trưa chỉ mặc một chiếc áo đơn là , nhưng sáng tối vẫn chút lạnh.

Tống Thời An rằng Khương Xuân khi sinh cơ thể yếu, đến nay vẫn bắt nàng mặc áo khoác, cho nàng mặc áo đơn.

Khương Xuân dở dở .

Cơ thể của nàng hồi phục, sức lực ban đầu cũng trở .

Nàng còn chuẩn vài ngày nữa sẽ tự đến bái phỏng Ngụy An Thành, nhờ ông dạy võ công.

Tống Thời An cũng vì lo cho sức khỏe của nàng, ép buộc đổi phong cách ăn mặc của nàng, nên nàng cũng lười tranh cãi với .

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lá, bên phối với váy mã diện thêu hoa đón xuân màu hồng đào, khí mùa xuân.

Đây là bộ đồ mùa xuân do Trang thị cho nàng, kết quả là cả mùa xuân nàng bận rộn với việc sinh bệnh và dưỡng bệnh, đến bây giờ mới cơ hội mặc ngoài.

Chung Văn Cẩn thấy nàng ăn mặc như , với giọng chua chát: "Tội nghiệp vì giảm cân, ăn kiêng chạy vòng quanh sân, mất hai ba tháng mới gầy .

Đại tẩu thì , một tháng, gầy , thậm chí còn gầy hơn khi mang thai.

Thật là so với tức c.h.ế.t !"

Hiếm khi Chung Văn Cẩn nhiều như , Khương Xuân liếc nàng một cái, khẩy: “Phúc cho , ?”

Chung Văn Cẩn kính cẩn từ chối, vội vàng xua tay: “Ngàn vạn , một tháng.”

Mặc dù nàng chút bực bội về việc Tống Thời An đe dọa , nhưng cũng thừa nhận rằng quan tâm đến đại tẩu.

Đại tẩu hôn mê tỉnh trong một tháng, đều do tự tay chăm sóc, hơn nữa chăm sóc .

Nếu đổi là Tống Thời Duệ thô lỗ, vốn dĩ một tháng thể tỉnh , nhưng chăm sóc, chỉ sợ ba tháng cũng chắc tỉnh .

Trong lúc , Tống Thời Âm cũng đến.

Là nhân vật chính của buổi xem mắt hôm nay, Tống Thời Âm ăn mặc khiêm tốn, chỉ mặc một chiếc áo dài cổ màu hồng và một chiếc váy xếp ly hoa điểu màu trắng, đầu cũng nhiều trang sức.

Một dáng vẻ ngoan ngoãn mà phô trương, là phong cách mà các bậc trưởng bối sẽ thích.

Trang phục rõ ràng Trang thị chỉ dẫn.

Khương Xuân đưa tay tay áo, nhân lúc tay áo che đậy lấy một bông hoa nhung hình cành đào từ gian hệ thống.

Nàng lấy bông hoa nhung từ tay áo, : “Thật là trùng hợp, bông hoa nhung chuẩn cho “* m tỷ nhi hợp với áo hồng của .”

Chung Văn Cẩn hừ nhẹ từ cánh mũi.

Khương Xuân vội vàng lấy một bông hoa nhung hình Lục Ngạc, đưa cho Chung Văn Cẩn, mắng: “Hừ cái gì mà hừ? Ta thể thiếu phần của ?”

Chung Văn Cẩn suýt nữa bật vì tức.

Nàng hừ đồ, mà là vì cảnh tượng , nhớ đến việc đại tẩu lừa dối.

Đại tẩu rõ ràng phận xuyên của , cũng phát hiện bàn tay vàng của , nhưng nàng chịu nhận với .

Sau khi đại ca tiết lộ bí mật , nàng mới thừa nhận, nhưng bàn tay vàng vẫn giấu kín chịu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-427.html.]

Cuối cùng vẫn là dùng tuyệt giao để ép buộc, nàng mới cho .

TBC

Bông hoa nhung nàng lấy từ tay áo, rõ ràng là phần thưởng của hệ thống điểm danh, tạm thời lấy từ gian hệ thống.

Nếu , ai giấu hoa nhung trong tay áo, mà còn giấu hai bông?

Tống Thời Âm cũng khách sáo, lập tức nửa quỳ xuống, : “Đa tạ đại tẩu, phiền đại tẩu giúp cài lên tóc.”

Khương Xuân cài bông hoa nhung lên tóc nàng , nghiêng đầu ngắm nghía, đùa: “Ôi, khách khí thế? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây ?”

Tống Thời Âm vốn căng thẳng, đại tẩu trêu chọc, lập tức quên cả căng thẳng, vui : “Khách khí ? Chẳng lẽ đại tẩu thích khách khí với ?”

Lời thốt , nàng gặp rắc rối.

Quả nhiên thấy Khương Xuân che miệng nhẹ, với vẻ “ngại ngùng” : "Muội thích điều ?

Ôi, mặc dù nhiều lời với một chút, nhưng đây là bí mật giữa và đại ca , ngại dám ."

Tống Thời Âm: “…”

Chung Văn Cẩn: “…”

Tống Thời Âm lập tức bịt tai, bất lực : “Đại tẩu, tỷ dám dám , sợ đại ca sẽ g.i.ế.c diệt khẩu.”

Chung Văn Cẩn dùng khuỷu tay huých Tống Thời Âm một cái, ngại chuyện lớn, : “Sợ gì, lời là do đại tẩu , nếu đại ca g.i.ế.c , cứ trốn lưng đại tẩu.”

Không nàng chuyện phiếm, nàng chỉ quan tâm đến tiểu cô mà thôi.

Khi Tống Thời Âm ở thôn Đại Liễu Thụ, vì điều, đại ca ít cho nàng ăn thiệt thòi, nên kiên quyết mắc bẫy.

Nàng la lên: “Nhị tẩu, tỷ cũng !”

Ba đùa giỡn một lúc mới chen lên một chiếc xe ngựa.

Trên đường việc gì , khó tránh khỏi ồn ào một phen.

Khi xe ngựa rẽ từ quan đạo lên đường núi dẫn đến Từ An Tự, Tống Thời Âm mới bắt đầu căng thẳng.

Nàng nắm tay Khương Xuân, giọng run run hỏi: “Đại tẩu, tỷ xem, Lan gia thể ý ?”

Khương Xuân khẩy: “Không ý thì thôi, nhà thì còn nhà khác, để đại bá mẫu tìm cho .”

Tống Thời Âm lẩm bẩm: “Chỉ là phiền đại bá mẫu quá.”

Khương Xuân : “Một lo liệu, hai cũng lo liệu, dù chuyện hôn sự của đại ca cũng lo , thêm cũng .”

Dừng một chút, nàng : “Cùng lắm hiếu thuận với đại bá mẫu nhiều hơn.”

Tống Thời Âm trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí còn thể trêu Khương Xuân: “Muội hiếu thuận với đại bá mẫu nhiều, đại tẩu thể lười biếng ít hiếu thuận hơn ?”

Khương Xuân nhún vai: “Bị phát hiện .”

Chung Văn Cẩn cũng hùa theo: “* m tỷ nhi, thương chúng , chúng hiếu thuận với đại bá mẫu nhiều hơn.”

Ba đang , bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tào Hạ: “Đại nãi nãi, nhị nãi nãi, tam cô nương, đến nơi .”

Tống Thời Âm kêu lên: “Nhanh ?”

Khương Xuân : “Có chuyện cùng, thời gian trôi qua nhanh mà.”

Nói xong, nàng vén rèm xe, nhảy xuống .

Sau đó , đỡ Chung Văn Cẩn và Tống Thời Âm xuống.

Khi Tống Thời Âm xuống, đầu còn đội một chiếc mũ che mặt, tấm lụa mỏng từ mũ rủ xuống đến đầu gối, ảnh hưởng đến việc leo bậc thang, ngăn khác trộm.

Thấy đại tẩu chằm chằm mũ che mặt của Tống Thời Âm, Chung Văn Cẩn hỏi: “Đại tẩu cần mũ che mặt ? Nếu cần, bảo Bạch Chỉ lấy cái của cho tỷ, cũng thích đội.”

Khương Xuân lập tức từ chối: “Không cần, đội cái đó gì?”

Ngày thường nàng Tây Thị, nơi phức tạp như còn đội mũ che mặt, huống chi là Từ An Tự chỉ tiếp đón khách hành hương?

*

Xe ngựa chỉ thể dừng chân núi, đường lên núi xây thành vô bậc thang đá, theo quy định của Từ An Tự, chùa tự leo lên.

Dù là hoàng thái hậu đến, cũng tự leo lên.

Ba định bước chân lên leo, thì thấy một phụ nhân trung niên, một lang quân trẻ và một tiểu nương tuổi tới.

Cười chào họ: “Tống đại nãi nãi, Tống nhị nãi nãi, Tống tam cô nương, thật trùng hợp, các vị cũng đến Từ An Tự dâng hương?”

Người là Lan đại thái thái Triệu thị.

Rõ ràng họ cố ý đợi Tống gia ở đây.

Khương Xuân tự nhiên đáp: “Ồ, Lan đại thái thái, thật trùng hợp, các vị cũng đến Từ An Tự?”

Loading...