Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 430
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:04:38
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại sư Liễu Trần : "Đã rụng một nửa, nhưng cũng đủ để thưởng thức."
"Một nửa cũng ." Khương Xuân lập tức hứng khởi, đầu với Chung Văn Cẩn và Tống Thời Âm: "Đi thôi, chúng lên núi ngắm hoa!"
Hai dĩ nhiên phản đối.
Cả ba nhanh chóng bước khỏi điện, một đoạn thì phía vang lên giọng của đại sư Liễu Trần: "Tống đại nãi nãi, lão nạp khuyên nên thắp một ngọn đèn trường minh ở chùa chúng ."
Bước chân của Khương Xuân đột nhiên khựng .
Nàng đầu, ánh mắt chăm chú đại sư Liễu Trần, hỏi: "Đại sư đây là ý gì?"
Liễu Trần nhẹ: "Tống đại nãi nãi đây trải qua cửa tử, tuy may mắn giữ mạng sống nhưng...
Thắp một ngọn đèn trường minh trong chùa, Phật tổ che chở, khi thể gặp dữ hóa lành."
Khương Xuân nheo mắt.
Nghe lão hòa thượng pháp lực cao thâm, hơn trăm tuổi mà vẫn thường xuyên hành hương, nhanh nhẹn, so với các hòa thượng trẻ tuổi trong chùa còn dẻo dai hơn.
Chẳng lẽ ông điều gì ở nàng?
Mặt Khương Xuân hề biến sắc, nàng : "Đại sư đúng, riêng thì , sinh tử , phú quý do trời. phu quân nghĩ .
T sẽ thắp một ngọn đèn trường minh, nếu nhỡ tA chuyện gì thật, phu quân chắc sẽ chịu nổi, sẽ những chuyện gì."
Dù đại sư Liễu Trần quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nàng, nhưng hẳn ông kiêng dè Tống Thời An, tiểu cữu tử của thái tử, khi phát điên chứ?
Trước lời đe dọa ngầm của Khương Xuân, đại sư Liễu Trần đổi sắc mặt, ông : "Tống địa gia, Tống địa nãi tình cảm sâu đậm, quả thực khiến ngưỡng mộ."
Khương Xuân khẽ co giật khóe miệng.
Một xuất gia dùng từ "ngưỡng mộ," ông thấy gì sai ?
Nàng hỏi: "Không thắp đèn trường minh thì thắp như thế nào?"
Đại sư Liễu Trần đáp: "Người chỉ cần sai đưa bát tự và năm trăm lượng bạc cho lão nạp, lão nạp sẽ lo liệu thứ."
Khương Xuân nghiến răng.
Lão hòa thượng tham lam , mở miệng đòi năm trăm lượng bạc, tính là cưỡng đoạt ?
nếu ông thật sự bản lĩnh thì ?
Nếu bỏ năm trăm lượng bạc để mua sự bình yên, nguyên chủ quấy rầy nữa, thì cũng đáng giá.
Khương Xuân cảm thấy tiền dù cũng bỏ .
Không thể trách nàng nhẹ , ai mà mới sinh xong nguyên chủ kéo nơi tối tăm suốt hơn hai mươi ngày mà lo sợ chứ?
Nàng đau lòng : "Ta sẽ bảo mang bát tự và bạc đến cho đại sư."
Đại sư Liễu Trần liền nở nụ hiền từ: "Tốt."
*
Khương Xuân tức giận cùng Chung Văn Cẩn và Tống Thời Âm lên núi.
Vừa nàng phàn nàn với Chung Văn Cẩn: "Sớm đại sư Liễu Trần tham lam thế , chúng từ đầu quyên một trăm lượng bạc tiền hương hỏa .
Dù thì tăng khách trong chùa cũng rõ rằng quyên bao nhiêu là tùy tâm cúng dường, tâm ý của chỉ là một lượng bạc, họ gì ?"
Chung Văn Cẩn an ủi: "Đại tẩu, tẩu cứ coi như bỏ tiền để mua sự yên tâm, cũng là để cho đại ca yên tâm."
Khương Xuân lập tức im lặng.
Chung Văn Cẩn , đúng là cách an ủi khác.
Sau đó, Khương Xuân nhớ một chuyện.
Trước đây nàng từng dùng tên của nguyên chủ "Khương Xuân" để cúng một tấm bài vị tại chùa Từ An, giờ dùng tên "Khương Xuân" để thắp đèn trường minh.
Một sống, một chết, cả hai đều dùng tên "Khương Xuân."
Người ngoài thì , nhưng các vị tăng trong chùa thấy khi nghĩ chùa ma ám .
Địa ngục nhạo thuộc về đây.
Nghĩ đến đây, Khương Xuân nhịn “hì hì hì”.
*
Vài đến hậu sơn, lập tức cảm thấy may mắn vì đến.
Lúc , rừng đào, hoa đào một nửa cành, một nửa đất, đến mức giống nhân gian.
Nếu lo lắng về hình tượng của , Khương Xuân xuống, lăn lộn mặt đất phủ đầy cánh hoa màu hồng.
Nàng la lên: “Ôi, tiếc là phu quân của trực, nếu để vẽ cho một bức tranh trong rừng đào phủ đầy cánh hoa thì thật tuyệt bao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-430.html.]
Chung Văn Cẩn đảo mắt, ghé tai nàng nhỏ: “Đại tẩu, lát nữa tỷ đuổi A m , dùng máy ảnh chụp cho tỷ vài tấm, đó lén lút dùng máy in ảnh .”
Khương Xuân lập tức sáng mắt, thì thầm với nàng : “Giỏi thật, còn cả máy ảnh và máy in ảnh nữa.”
Chung Văn Cẩn đắc ý : “Tháng hệ thống nâng cấp, thể mua nhiều vật phẩm hơn, thấy máy ảnh và máy in ảnh kèm, liền nhanh chóng mua một cái, lén lút mang về chụp ảnh cho Hoàn ca nhi và Đường tỷ nhi.”
Khương Xuân mắt sáng lên, lập tức : “Đắt ? Nếu quá đắt thì cũng mua cho tỷ một bộ, tỷ cũng chụp ảnh cho Dập ca nhi và Dục ca nhi.”
Chung Văn Cẩn lè lưỡi: "Đắt, quy đổi bạc thì đến 1200 lượng bạc.
TBC
Điểm là máy ảnh và máy in ảnh đều dùng pin sạc năng lượng mặt trời, sợ hết pin, chỉ cần bổ sung giấy in ảnh và mực in là ."
Khương Xuân: “…”
Thật là đắt!
Mới đại sư Liễu Trần lừa mất năm trăm lượng bạc, giờ Chung Văn Cẩn lừa (?) mất 1200 lượng bạc.
Thật là tiêu tiền như nước, dù nhà mỏ bạc cũng chịu nổi cách tiêu .
Huống chi nhà nàng mỏ bạc.
, nàng hệ thống điểm danh.
Đã đến lúc mỗi ngày ngoài dạo một vòng, đến từng cửa hàng điểm danh.
Mấy tháng nay nàng bệnh, tích lũy vô điểm danh.
Những cửa hàng đây nàng để mắt tới, giờ cũng thể điểm danh một lượt, ví dụ như cửa hàng gốm sứ.
Nàng với Chung Văn Cẩn: “Đợi tích lũy đủ tiền, sẽ tìm nhập hàng.”
Chung Văn Cẩn đầu tiên đáp: “Được.”
Sau đó nắm tay Khương Xuân, giải thích: “Không nợ tiền trả, lấy tiền của tỷ mua đồ xa xỉ, máy ảnh và máy in ảnh của là dùng điểm tích lũy trong cửa hàng đổi, tốn tiền.”
Khương Xuân mắng: "Muội giải thích gì chứ, còn hiểu ? Hơn nữa, tiền của dễ dàng nợ ?
Ta tin gan đó."
Chung Văn Cẩn lập tức bộ sợ hãi, : “Muội dám.”
“Này, hai đang thì thầm gì đó? Không đang chứ?”
Tống Thời Âm thấy hai đang thì thầm, cảnh giác họ.
Khương Xuân hì hì : “Ôi, phát hiện .”
Tống Thời Âm lập tức nhảy dựng lên: “Hai quá đáng, chuyện gì mà thể ?”
Chung Văn Cẩn : “Chúng đang về vị hôn phu tương lai của , Lan Tử Châu, sợ hổ.”
Tống Thời Âm ưỡn ngực, lớn tiếng : “Muội gì mà hổ, mặt mỏng như Lan Tử Châu.”
Lan Tử Châu đang cùng mẫu và đến thưởng hoa đào, bước rừng đào thấy những lời , tai lập tức đỏ lên.
Lan Doanh Diểu liếc trưởng , liếc mẫu , mím môi.
Tống tam cô nương hành sự hào sảng như , cưới một tẩu tử như thế về nhà, thật sự thích hợp ?
vì lời gần đây về việc thành hôn cận huyết dễ sinh đứa trẻ ngốc nghếch, trong lòng nàng đang rối bời, cũng tâm trí lo chuyện của trưởng, nên gì.
Khương Xuân đang lo lắng để đuổi cái đuôi Tống Thời Âm , để Chung Văn Cẩn chụp ảnh cho , đó đưa ảnh cho Tống Thời An, để vẽ tranh cho .
Ánh mắt thoáng thấy bóng dáng Lan gia, mắt nàng lập tức sáng lên, đẩy Tống Thời Âm một cái.
Miệng lớn tiếng : “A m, đến Từ An Tự nhiều, quen thuộc rừng đào, dẫn đường cho nhà Lan đại thái thái, dẫn họ thưởng thức phong cảnh rừng đào !”
Lan đại thái thái quả nhiên là hiểu chuyện, lập tức thuận theo: “Ta đang mù mờ, nên thưởng thức từ , thì phiền Tống tam cô nương .”
Tống Thời Âm mặt đỏ, ngẩng đầu lườm Khương Xuân một cái.
Cuối cùng từ chối cơ hội , bước nhanh về phía Lan gia.
Khương Xuân và Chung Văn Cẩn .
Khiến Tống Thời Âm dậm chân, dứt khoát giả vờ nữa, bước nhanh về phía .
Khương Xuân một lúc, đó với Quế Chi và Bạch Chỉ: “Hai lấy và đồ ăn từ xe ngựa của chúng , cùng nhị tẩu dã ngoại ở đây.”
Hai đáp lời rời .
Chờ bóng dáng họ biến mất ở cuối rừng đào, Khương Xuân lập tức thúc giục Chung Văn Cẩn: “Mau lấy máy ảnh , chúng chụp ảnh.”
Chung Văn Cẩn do dự, trực tiếp lấy một chiếc máy ảnh DSLR từ kho hệ thống .
Nàng cầm máy ảnh lên, chỉ huy Khương Xuân một cây đào nhiều hoa cành, chụp thử một tấm.
Xem xét hiệu quả, nàng khen: “Không hổ là đại tẩu, cũng giống như một bức tranh mỹ nữ cổ đại.”
Khiến Khương Xuân bật : “Ta nhất thời phân biệt đang khen mắng .”