Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:04:48
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dừng một chút, ông nhẹ : "Luôn cảm hứng vẽ tranh mới, nếu cứ ở kinh thành, bút vẽ của sư phụ cũng sẽ mọc rêu, vẫn nên Giang Nam dạo một vòng.

Giang Nam nơi đó, núi non sông nước hữu tình, danh lam thắng cảnh vô , sư phụ ở đó nhất định sẽ tìm cảm hứng vẽ tranh."

Khương Xuân bĩu môi, còn tìm cảm hứng vẽ tranh, thấy ông tìm thủy quái thì .

Nàng phân phó cho Quế Diệp: “Bảo nhũ mẫu ôm Dục ca nhi đến.”

Dục ca nhi mang đến, Khương Xuân nhận lấy bọc tã, đầu đặt lòng Tưởng Yển.

Nàng với Tưởng Yển đang bối rối: “Sư phụ, Dục ca nhi thiên phú học họa, nhóc thể trở thành một đại gia , đều nhờ sư phụ.”

Tưởng Yển: “???”

Dục ca nhi mới ba tháng rưỡi, nàng thiên phú học hoạ thế nào ?

Tức phụ cũng thật đáng tin.

Ông vui với Tống Thời An: “Nhi tử của con, con tự dạy.”

Tống Thời An kiên quyết từ chối: “Từ xưa từ phụ nhiều bại nhi (cha hiền nhiều con hư), tử thể dạy nó.”

Tưởng Yển giận dữ: “Ta nợ Tống gia các ngươi ? Nuôi lớn ngươi, đứa trẻ điều đủ mệt mỏi, giờ còn quá đáng hơn, nhét cho một đứa bé!”

Khương Xuân nhắm mắt bừa: "Sư phụ, đừng Dục ca nhi vẫn là một đứa bé, nhưng nhóc giống những đứa bé khác.

Ngài thấy đứa bé nào ngoài đói và tè , một tiếng ?

Đứa nhóc qua thấy tầm thường, tính tình giống những đứa bé bình thường, kiên nhẫn, điềm tĩnh.

Chẳng là một mầm non để học hoạ ?

Con hỏi bà bà, bà phu quân con hồi nhỏ tính tình như Dục ca nhi, hễ ý là òa lên.

, con dùng ngón chân nghĩ cũng , thành tựu của Dục ca nhi con đường hội họa chắc chắn sẽ vượt xa cha nó.

Sư phụ, bỏ lỡ kỳ tài như , là tổn thất của ngài.

Ngài dù cưỡi hạc về trời, cũng sẽ tiếc nuối nhắm mắt, hận thể ngửa mặt lên trời thét dài ‘còn sống thêm năm mươi năm’, để dạy dỗ Dục ca nhi thành tài!"

Tưởng Yển: “…”

Đây là cái loạn thất bát tao gì !

Đã gặp qua mèo khen mèo dài đuôi kiểu vương bà tử, nhưng từng thấy qua mèo khen mèo dài đuôi như .

Một đứa bé ba tháng rưỡi, nàng thổi phồng thành hoa.

Đệ tử của nàng lừa thì thôi, nàng lừa .

Tưởng Yển định trả Dục ca nhi cho Khương Xuân, cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt đen như nho của Dục ca nhi.

Đôi mắt của đứa bé trong sáng, đen láy, còn tinh khiết hơn cả pha lê trong suốt nhất.

Tưởng Yển bé một lúc, dần dần thấy gì đó khác lạ.

Thông thường trẻ sơ sinh ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ của Dục ca nhi.

Cho nên Khương Xuân tự khen , mà thực sự đứa bé hề tầm thường ?

Tưởng Yển thoáng chốc phần bối rối, chắc thật sự sự khác biệt của Dục ca nhi, Khương Xuân cho lung lay.

Ông mím chặt môi, khi Dục ca nhi một hồi lâu, đột nhiên sang Khương Xuân : “Lâu gặp Dập ca nhi, gọi bế thằng bé qua cho xem thử.”

Khương Xuân lập tức bảo Quế Diệp: “Bảo Hứa nhũ mẫu bế Dập ca nhi tới đây.”

Không so sánh đau thương. So với Dục ca nhi yên tĩnh ngoan ngoãn, Dập ca nhi "năng động" hơn nhiều.

Thằng bé hoặc là đá rách tã, hoặc là hỏng nôi, thậm chí cái trống lắc mà nhũ mẫu đưa để trêu chọc, thằng bé cũng bẻ gãy mấy cái.

Thật đúng là một đứa trẻ gây phiền toái!

Vì thế, Khương Xuân đặc biệt hỏi Khương Hà về tình trạng của nguyên chủ khi còn nhỏ.

Khương Hà nguyên chủ khi nhỏ chỉ là một đứa trẻ bình thường, sức mạnh lớn lên dần theo tuổi tác, như Dập ca nhi, sinh sức mạnh phi thường.

Được , hóa Khương Xuân sinh sức mạnh lớn, mà chính Dập ca nhi mới là đứa trẻ sinh sức mạnh phi thường.

Hứa nhũ mẫu nhanh chóng bế Dập ca nhi đến.

TBC

Khương Xuân vươn tay bế Dục ca nhi từ trong lòng Tưởng Yển, đó hiệu cho Hứa nhũ mẫu trao Dập ca nhi cho Tưởng Yển.

Tưởng Yển mới ôm Dập ca nhi lòng cảm thấy nặng trĩu.

Ông cẩn thận nâng hai tay để cảm nhận, : “Dập ca nhi khuôn mặt vẻ lớn bằng Dục ca nhi, nhưng trọng lượng thì nặng hơn nhiều.”

Dập ca nhi chớp đôi mắt phượng của , đầu nhỏ còn nghiêng nghiêng như thể đang quan sát Tưởng Yển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-434.html.]

Vừa quan sát, thằng bé thổi bong bóng.

Tưởng Yển nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt khuôn mặt non nớt của thằng bé, : “Dập ca nhi đúng là hoạt bát hơn nhiều.”

Dập ca nhi tưởng Tưởng Yển đang trêu , lập tức khanh khách.

Nhìn nụ ngây thơ đáng yêu của đứa trẻ, Tưởng Yển kiềm mà cũng bật theo.

Ông nhịn dùng ngón tay chọc nhẹ má lúm đồng tiền của Dập ca nhi.

Dập ca nhi càng vui vẻ, đôi chân nhỏ đạp tung tăng trong tã.

Sau đó, "xoẹt" một tiếng, tã đá rách.

Ngay đó, đôi chân nhỏ xinh của Dập ca nhi thò từ lỗ rách của tã.

Tưởng Yển: "......"

Đây là đầu tiên ông chứng kiến sức mạnh "bẩm sinh" của Dập ca nhi. Nhìn đôi chân nhỏ trắng mịn thò từ lỗ rách của tã, ông thực sự ngỡ ngàng.

Sau một lúc ngẩn , ông mới ngước Khương Xuân, giọng đầy khó xử hỏi: "Dập ca nhi vẫn luôn như , hoạt bát?"

Khương Xuân bảo Quế Diệp mang cuốn sổ ghi chép của Dập ca nhi tới. Một tay ôm Dục ca nhi, tay cầm cuốn sổ, nàng cho Tưởng Yển .

"Dập ca nhi hiện nay ba tháng rưỡi, đá rách mười sáu cái tã, mười hai cái nôi, bẻ gãy sáu cái trống lắc, xé rách năm chiếc yếm và bốn cặp vòng tay bạc.

Không dám tưởng tượng khi nó trưởng thành, chúng sẽ hao tốn bao nhiêu thứ.

Tức phụ đành ghi nợ sổ, đợi nó lớn lên thì dùng lương bổng mà trả dần."

Tưởng Yển khóe miệng giật giật.

Một đứa trẻ phá hủy đồ đạc từ nhỏ, còn một mẫu ghi nợ để bắt con trả . mẫu tử!

Ông về phía Dục ca nhi ngoan ngoãn trong lòng Khương Xuân, hỏi: “Dục ca nhi phá hỏng thứ gì ?”

Khương Xuân cúi đầu hôn nhẹ lên má Dục ca nhi, : "Không, Dục ca nhi của chúng ngoan ngoãn vô cùng."

Tưởng Yển càng cảm thấy Dục ca nhi khác biệt so với những đứa trẻ bình thường.

Dù rằng trẻ con bình thường cũng quá năng động như Dập ca nhi, nhưng đứa bé ngoan ngoãn và điềm tĩnh như Dục ca nhi cũng hiếm.

Tưởng Yển đột nhiên còn xuống Giang Nam nữa.

Tính cách của Dục ca nhi như , chắc chắn thể yên.

Với những đứa trẻ học hoạ từ đầu, yêu cầu đầu tiên, cũng là yêu cầu khó nhất, là yên.

Nhìn thấy một mầm non , ông khỏi động lòng.

Nếu đích dạy dỗ Dục ca nhi, mà để cha nó – Tống Thời An – dẫn dắt, bên cạnh một hổ dữ Khương Xuân kè kè, nếu ông nghiêm khắc một chút, chắc chắn nàng sẽ nhảy ngăn cản.

Làm thể dạy dỗ kết quả ?

Nếu để họ hỏng mầm non như Dục ca nhi, thì lẽ đúng như lời Khương Xuân , đến c.h.ế.t cũng nhắm mắt.

Dù trong lòng nghĩ , nhưng Tưởng Yển ngoài miệng kiêu ngạo : "Người bảo ba tuổi lớn, bây giờ Dục ca nhi mới ba tháng rưỡi, là mầm non , đợi đến khi nó ba tuổi hãy ."

Tống Thời An thấy , bất ngờ ngẩng đầu Tưởng Yển.

Ý của sư phụ là gì?

Không xuống Giang Nam nữa?

Không c.h.ế.t nữa?

Lời lẽ phóng đại của Khương Xuân về Dục ca nhi thực sự ông lay động ?

Sư phụ vốn nổi tiếng là cứng đầu, chỉ khuyên , mà cả Tưởng gia tộc cũng thể lay chuyển ông.

Khi nào ông trở nên dễ thuyết phục như ?

Khương Xuân thấy tia hy vọng, lập tức leo theo: "Vậy sư phụ đừng xuống Giang Nam nữa, hãy ở kinh thành theo dõi Dục ca nhi, để tránh việc hai chúng con là phụ mẫu mới nghề mà dạy hư nó."

Tưởng Yển mắng: "Các ngươi là cha mới nghề, chẳng lẽ sư phụ như kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ ?

Lúc Thời An theo học vẽ, nó tám tuổi , chỉ chữ , mà còn thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh.

Ta dạy vẽ cho đứa trẻ nhỏ chữ từ đầu như thế nào?"

Mặc dù , nhưng ông đề cập đến việc xuống Giang Nam nữa.

Vấn đề đau đầu đeo đẳng trong lòng bấy lâu, nghĩ mãi tìm cách giải quyết, giờ đây giải quyết dễ dàng như .

Tống Thời An Khương Xuân với ánh mắt sáng rực, trong lòng ngập tràn lòng ơn, tràn đầy tình yêu.

Nàng quả thật là cứu tinh của đời , chỉ đổi cuộc sống của , mà còn cứu sống cả sư phụ.

Dùng sự cô đơn và đau khổ của kiếp , đổi tình nghĩa phu thê thắm thiết, gia đình hòa thuận của kiếp , thấy cái giá đó thực sự quá đáng giá.

Loading...