Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 436

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:04:53
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứa xuất hiện khiến các nữ quyến trong phòng trầm trồ khen ngợi.

“Ôi chao, một đôi tiểu lang quân thật thanh tú!”

“Tống đại gia nổi tiếng là mỹ nam, Tống đại nãi nãi cũng xinh , con họ sinh mới lạ.”

“Ta thấy ca ca giống Tống đại nãi nãi, giống Tống đại gia, nhưng cả hai đều làn da trắng của Tống đại gia, trắng trẻo mịn màng.”

“Tống đại nãi nãi cũng trắng mà, hơn nữa hai phu thê họ đều cao, hai vị tiểu lang quân cũng tay dài chân dài, chắc chắn thấp.”

“Tống đại nãi nãi thật khéo sinh, một sinh hai tiểu lang quân đành, hai tiểu lang quân còn trắng trẻo đáng yêu thế , thật khiến ghen tị.”

“Thế mới thấy chọn tướng công chỉ gia thế, nhân phẩm và tài học, mà còn chọn ngoại hình, nếu sinh tiểu lang quân xí thì cũng đủ đau đầu.”

“…”

Mọi bàn tán rôm rả, cho đến khi bà mối lên tiếng bắt đầu lăn giường, mới đồng loạt im lặng.

Bình thường trẻ con ở độ tuổi , dù thể lật , cũng cần lớn dùng đồ chơi hoặc thức ăn để dụ dỗ mới thể lật .

Dập ca nhi thì khác.

Vừa đặt lên giường cưới, bắt đầu điên cuồng lăn lộn.

Hỉ nương phụ suýt nữa theo kịp nhịp độ của bé, vội vàng bắt đầu lời chúc phúc: “Một lăn vàng, hai lăn bạc, ba lăn con cái đủ đầy, bốn lăn phụ mẫu khỏe mạnh, năm lăn…”

Theo lời bà , Dập ca nhi lăn càng vui vẻ hơn.

Lăn lộn một hồi, bé quỳ bò dậy, dùng tay chân bắt đầu bò hỉ giường.

Khương Xuân suýt trợn lác cả mắt

Hài tử nàh ai mà năm tháng rưỡi bò?

Hơn nữa, dù bò, cũng quá trình từ từ, bò vài bước mới dần dần bò thành thạo?

Cậu nhóc thì , bò nhanh như bay, như thể bò vài tháng , bò vòng quanh hỉ giường.

Ngược , Dục ca nhi, khi đặt lên giường cưới, thì yên động đậy.

Phan nhũ mẫu tiến lên nhẹ đẩy m.ô.n.g bé một cái, dỗ dành: “Dục ca nhi, ca ca bò giỏi , con cũng động đậy chút ? Lật ?”

Dục ca nhi mắt đen như nho liếc bà một cái, thu hồi ánh mắt, tiếp tục yên như chuyện gì.

Khương Xuân tiến lên, dùng tay lật Dục ca nhi , để sấp hỉ giường.

Dục ca nhi cứ thế yên, động đậy, như một con rùa ngàn năm.

Khương Xuân dùng tay lật .

Rồi lật sấp.

Cứ thế lặp lặp ba , mới dừng .

Đã đến tiểu đồng lăn giường cưới, thì đủ nghi thức, thì dám nhận đại hồng bao của Châu gia?

Dập ca nhi hành động của hai mẫu tử họ thu hút sự chú ý, vẫy tay chân nhỏ, bò gần.

Cậu bé đưa tay kéo tay nhỏ của Dục ca nhi, miệng “a a” vài tiếng.

Dục ca nhi liếc nó một cái, rút tay .

Dập ca nhi đưa tay kéo.

Dục ca nhi rút tay .

Hai cứ thế chơi trò “ngươi chạy đuổi”.

Cuối cùng, dường như Dục ca nhi ca ca yên tĩnh phiền, lăn một vòng, đó quỳ bò dậy, dùng tay chân nhỏ bé nhanh chóng bò đến mép giường đối diện, xuống.

Khương Xuân: “???”

Nàng suýt nữa thì rớt cằm.

Không chứ, Dập ca nhi năm tháng rưỡi bò, nàng tuy ngạc nhiên nhưng cũng đến mức quá ngạc nhiên.

Dập ca nhi trời sinh sức mạnh lớn, cân nặng cũng nặng hơn Dục ca nhi, khỏe mạnh hơn nhiều so với trẻ sơ sinh bình thường, rõ ràng ưu thế tuyệt đối trong hoạt động thể lực như bò.

Dục ca nhi cũng ?

Nó bình thường ngay cả lật cũng , hằng ngày chỉ ngơ ngẩn một chỗ.

Vậy mà bây giờ, chỉ lật thành thạo, mà còn bò nhanh?

Chẳng lẽ bỏ qua thông tin gì ?

Nàng đưa ánh mắt hai nhũ mẫu.

Vừa định mở miệng hỏi, thì thấy cả hai đều vẻ như sét đánh trúng, rõ ràng cũng chẳng gì như .

Khương Xuân: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-436.html.]

Giỏi lắm, Dục ca nhi ngươi giấu kín thật đấy.

Nếu Dập ca nhi phiền ngươi, ngươi lười nhúc nhích chút nào ?

Nàng nhất thời rõ tiểu tử thối tâm cơ thâm trầm chỉ đơn giản là lười biếng.

chắc chắn là trọng sinh.

Người trọng sinh trở về, chắc chắn sẽ khéo che giấu hơn, thể nào mặt nhiều như thế mà để lộ lật bò.

Hai mới năm tháng rưỡi bò, khiến nữ quyến ngớt khen ngợi.

Nhiều nữ quyến trẻ tuổi ngưỡng mộ, kéo đến hỏi Khương Xuân xin xiêm y cũ của hai .

Khương Xuân rộng rãi đồng ý, bảo họ cứ cho đến Tống gia lấy.

Dập ca nhi ngoảnh m.ô.n.g Dục ca nhi một cái, đầu Khương Xuân, miệng “a a” mấy tiếng.

Khương Xuân hiểu ý, đưa tay bế thằng bé lên, : “ Đệ chơi với con ? Vậy mẫu cũng chơi với nó, chúng cô lập nó.”

Những lời trẻ con khiến bật .

Dục ca nhi phản ứng gì, chỉ lặng lẽ đó, dường như đứa bé lật và bò là nó.

Khương Xuân nên lời, Hứa nhũ mẫu bế thằng bé lên.

Chu đại thái thái nhanh chóng đưa lên đại hồng bao, nhẹ nhàng nhét tay Dập ca nhi một cái, nhét tay Dục ca nhi một cái.

Ngay đó, cả hai đều Khương Xuân lấy .

Nàng với chúng: “Mẫu giữ cho các con, để cho các con lấy thê tử.”

Nhớ hồi nhỏ mẫu dụ lấy mất tiền lì xì, lớn lên mới phát hiện sự thật, giờ đây thời thế đổi , cuối cùng đến lượt mẫu dụ con lấy tiền .

Ha ha, cảm giác thật thể tuyệt vời hơn!

Chu đại thái thái giật giật khóe miệng, ngượng ngùng khen: “Tống đại nãi nãi chuyện thật hài hước.”

Sau khi dự đại tiệc ở Châu gia, vài tiễn dâu mới trở về Tống gia.

Vừa về đến Đan Quế Viện, Khương Xuân vui vẻ với Tống Thời An: “Phu quân, Dập ca nhi và Dục ca nhi , hôm nay lúc lăn hỉ giường ở Châu gia, hai đứa thi bò nhanh lắm.”

Tống Thời An ngạc nhiên nhướng mày: “Dập ca nhi bò thì , thằng bé lật thành thạo, bò cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dục ca nhi thì ngay cả lật cũng , bỗng nhiên bò?”

Khương Xuân đưa tay lên bất lực : “Chàng hỏi , hỏi ai? Hay hỏi Dục ca nhi ?

Trước đó còn nghi ngờ nó giống , cũng trọng sinh từ kiếp về.”

Tống Thời An khẳng định: “Không thể nào, kiếp tái hôn, như nó.”

Khương Xuân lườm một cái: “Có khi nào kiếp của và nó, vốn dĩ là cùng một kiếp ?”

Tống Thời An nhíu mày suy nghĩ một lát, ậm ừ: “Ý nàng là, cuộc sống hiện tại của chúng mới là kiếp của nó?”

.” Khương Xuân gật đầu bật : “ đừng suy nghĩ nhiều, cơ bản xác định Dục ca nhi trọng sinh, là nghĩ nhiều thôi.”

Tống Thời An tin tưởng Khương Xuân, liền thả lỏng tâm trạng căng thẳng.

TBC

Hắn đùa: “Trọng sinh là chuyện đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới xảy , ai cũng vận may đó .”

Một thế giới hai xuyên là chuyện hiếm , trùng hợp thêm hai trọng sinh?

Vậy chẳng thế giới thành cái sàng ?

Khương Xuân gật đầu, đồng ý với điều đó.

Tống Thời An thử phân tích hành động của Dục ca nhi: “Dục ca nhi tính cách lười, nhưng đầu óc chắc giống , khả năng qua là nhớ, thực học cách lật từ Dập ca nhi từ lâu, chỉ là lười thôi.

Bò thì lẽ là hôm nay học .”

Khương Xuân gật đầu: “Chắc chỉ như mới giải thích .”

Rồi nàng mắng: “Thằng nhóc , tưởng là ngoan ngoãn lời, bây giờ xem , lười biếng thông minh, cũng là một thằng nhóc khó đối phó.

Chờ chúng lớn hơn chút nữa, e rằng chúng sẽ yên , đợi mà đấu trí đấu sức với chúng thôi.”

Tống Thời An nghiêm mặt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không , đến lúc đó nàng chịu trách nhiệm đấu sức, sẽ đấu trí.

Hai thằng nhóc , thoát khỏi lòng bàn tay của chúng , dễ .”

Khương Xuân đưa tay lên vỗ tay “bốp” với , nắm tay tạo dáng như Lộc Tiểu Quỳ: “Phu thê đồng tâm, cùng chiến đấu.”

Tống Thời An nàng chọc , ghé sát hôn lên môi nàng một cái.

Khương Xuân từ trong tay áo lấy hai đại hồng bao mà Chu đại thái thái đưa, mở xem, thấy trong mỗi bao một tấm ngân phiếu một trăm lượng.

Tổng cộng là hai trăm lượng.

Khương Xuân tít mắt như con chuột trộm dầu, ha hả : “Ôi trời, chỉ cần lăn vài vòng hỉ giường hai trăm lượng bạc, lẽ nên nuôi dưỡng Dập ca nhi và Dục ca nhi thành tiểu đồng chuyên lăn giường.”

Loading...