Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 437
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:04:55
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời An nhịn : “Nhà chúng đến nỗi nghèo khó, nàng mà dám cái việc mất mặt như thế, mẫu nhất định sẽ để yên cho nàng.”
Nếu Châu gia là thông gia, dám mời Dập ca nhi và Dục ca nhi đến tiểu đồng lăn giường, chắc chắn sẽ Trang thị cho cầm gậy đuổi khỏi nhà.
Tôn bối Tống gia nhà họ, thể thiếu sự tôn quý.
Ngày thứ ba mặt của Tống Thời Sơ, cũng là ngày sinh thần của Tống Thời An.
hôm nay ngày nghỉ, hôm Tống Thời Sơ xuất giá, Tống Thời An trưởng đưa dâu, xin nghỉ một ngày từ nha môn.
Hôm nay rõ ràng thể xin nghỉ nữa.
Vì , Tống gia tổ chức tiệc trưa để đón Tống Thời Sơ và Châu Giai Trình, buổi tối tổ chức gia yến để mừng sinh thần Tống Thời An.
Theo ý của Trang thị, bữa tiệc gia đình nên mời tất cả thích đến để cùng vui vẻ.
Tống Thời An từ chối.
Vì , gia yến chỉ Tống gia.
Sau bữa ăn, đều tặng lễ vật sinh thần cho .
Lão thái thái Chu thị keo kiệt chỉ tặng mười lượng bạc.
Lý do là vì nhà nhiều con cháu, lúc thì sinh thần, lúc thì sinh thần, nếu tặng nhiều quá thì túi tiền của bà chịu nổi.
Ba Tống Chấn Đình, hẹn mà cùng tặng một bộ tứ bảo.
Trang thị tặng một bộ bút hoạ, kèm theo một bộ thuốc màu.
Tam thái thái Thu thị tặng một món đồ trang trí bằng gỗ điêu khắc.
Chung Văn Cẩn tặng một bộ sản phẩm chăm sóc dưỡng da nam sĩ.
Tống Thời Duệ thì tặng lời chúc phúc: “Đại ca hãy chăm sóc bản thật , đừng để già nua xí tẩu tử ghét bỏ, đuổi khỏi nhà.”
Lời chúc rõ ràng do nghĩ , ai là thủ phạm chính, chỉ cần nghĩ cũng .
Tống Thời Thiền tặng một cuốn sách quý mà nhờ đồng học kiếm .
Tống Thời An tuy nhận nhưng bảo Khương Xuân trả tiền mua sách quý cho Tống Thời Thiền.
TBC
Hai trăm lượng bạc , chắc là bộ tiền riêng của Tống Thời Thiền, Tống Thời An nỡ nhận hết?
Hai đường Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt tặng những sản phẩm thêu thùa của , như quạt, túi thơm.
Khương Xuân thì tặng một chiếc d.a.o cạo râu chạy bằng điện nhờ Chung Văn Cẩn mua hộ từ Thương thành Phân Tứ Tứ.
Tất nhiên, vẫn sử dụng pin năng lượng mặt trời.
Tống Thời An nhận quà xong, trong lòng vui vẻ, nhưng miệng trêu Khương Xuân: “Tặng cái gì? Ta sắp ba mươi tuổi , cũng đến lúc để râu .”
Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, chỉ còn bốn năm nữa là ba mươi.
Khương Xuân lập tức nhảy dựng lên: “Không để râu, khuôn mặt như , để râu tuy nhưng chắc chắn sẽ giảm vẻ .”
Nàng dừng một chút, đe dọa: “Dám để râu, tự ngủ ở tây phòng, đông sảo gian của !”
Tống Thời An nhịn , mặt vui : “Miệng râu, việc chắc chắn, năm nội các , vẫn là bộ dạng thư sinh trắng trẻo thế , uy nghiêm của các lão ở ?”
Khương Xuân khẩy: “Chàng đừng lừa , kiếp thủ phụ nội các mấy chục năm, chẳng lẽ còn các lão thần trong nội các và quan viên quyền khó?”
Tống Thời An vẻ khó xử: “Nương tử nàng những lão cáo già trong quan trường, khó đối phó lắm, dù kinh nghiệm kiếp , cũng như băng mỏng.”
Khương Xuân lườm một cái, thèm lừa: “Toàn dối, đoán xem tin ?”
Tống Thời An bật , đưa tay ôm nàng lòng, chạm mũi nàng, mắng: “Nàng càng ngày càng thông minh, lừa nàng cũng .”
Khương Xuân hừ một tiếng: "Biết lợi hại , ngoan ngoãn, đừng mà lừa .
Nếu chuyện vỡ lở, coi chừng da của !"
Tống Thời An lập tức cam đoan: “Nàng yên tâm, chắc chắn sẽ lừa dối nàng.”
Nói là , nhưng đến tối xuống, lấy cớ hôm nay là sinh thần , đưa mấy yêu cầu khiến hổ.
Khương Xuân chịu đồng ý, liền lóc, loạn, dọa tự tử, kể khổ, khiến nàng chịu nổi, đành đồng ý.
Hậu quả là hôm tinh thần sảng khoái , còn Khương Xuân thì đau lưng, mỏi chân, miệng sưng, giọng khàn đến mức gần như .
Sau đó Chung Văn Cẩn nhạo thương tiếc: “Tẩu tử thật mạnh mẽ, chỉ áp đảo đại ca ngoài đời, mà giường cũng áp đảo đại ca?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-437.html.]
Hai tuy đều là nữ xuyên , nhưng quan hệ , coi như tỷ thiết, cạnh tranh, nên cũng kiêng kỵ nhiều.
Khương Xuân: “…”
Mạnh mẽ cái gì chứ, nàng chẳng mạnh mẽ chút nào, ai mà mà cố gắng chứ?!
Nàng còn cách nào khác, Tống Thời An cứ bắt nàng chủ động một như thường phục vụ nàng.
Sau một hồi bận rộn, nàng mới hiểu sự “vất vả” của thường ngày.
c.h.ế.t đạo hữu c.h.ế.t bần đạo, Khương Xuân hiểu thì hiểu, nhưng nàng chắc chắn sẽ chủ động nữa.
Mệt quá!
Nàng lườm Chung Văn Cẩn một cái: “Ai mạnh mẽ? Ta chẳng mạnh mẽ chút nào, phu quân chính là sức mạnh của .”
Chung Văn Cẩn đang uống , “phụt” một tiếng, phun hết ngoài, ho sặc sụa.
Vừa ho ôm bụng : “Tẩu tử, tỷ c.h.ế.t ? Chúng bây giờ đều là cổ đại, cấm chơi chữ cấm chơi chữ!”
Hai một hồi, Chung Văn Cẩn mới ý định của : “Tẩu tử, sinh thần tỷ sắp đến , tỷ quà gì, sẽ mua từ Thương thành Phân Tứ Tứ cho tỷ.”
Khương Xuân nhíu mày nghĩ ngợi, một lúc cũng nghĩ món đồ hiện đại nào đặc biệt .
Nàng hì hì, mặt dày : “Hay là tặng vài hộp áo mưa, dù đây cũng là đồ tiêu hao, dùng nhanh.”
Chung Văn Cẩn mặt đầy vẻ khó : “Tẩu tử cần lúc nào cũng khoe khoang, sớm đại ca giỏi khoản .”
Họ tẩu tỷ gần hai năm , tẩu tử là cứ cơ hội là khoe tình cảm, còn điều ?
Khương Xuân liếc nàng một cái, mắng: "Ta đang khoe khoang ? Ta là đang thực tế!
Dù cũng tặng quà sinh thần cho , tặng vài chiếc áo mưa thiết thực gì ?"
Chung Văn Cẩn nên lời: “Áo mưa đáng giá bao nhiêu chứ?”
Khương Xuân khẩy: “Muỗi dù nhỏ cũng là thịt.”
Trước đây nhờ Chung Văn Cẩn nhập hàng áo mưa, thấy sắp Tống Thời An dùng hết , nàng tích trữ thêm hàng, đến lúc mũi tên lên dây mà áo mưa, thì khó chịu bao?
Chung Văn Cẩn một mặt bất đắc dĩ : "Được , áo mưa của hai bao hết, thế ?
Tặng áo mưa quà sinh thần, tỷ dám mở miệng đòi, còn ngại tặng, cũng quá qua loa .
Tỷ mau nghĩ xem món gì khác , cho tỷ , qua thôn là tiệm ."
Khương Xuân như ý nàng nghĩ, vẫn nghĩ .
Người một mang thai ngốc ba năm, mang thai đôi, chắc ngốc sáu năm?
Nàng chỉ thể thực sự giơ tay: “Ta nghĩ , tùy ý tặng, dù cũng ngoài.”
Ai ngờ lời , trong đầu nàng đột nhiên lóe sáng.
Nửa đùa nửa thật : “Nếu thật sự gì để tặng, thì tặng máy ảnh và máy in ảnh .”
Đó là món đồ xa xỉ trị giá tới một nghìn hai trăm lượng bạc, nàng tuy tiết kiệm đủ tiền, nhưng vẫn nỡ mua.
Chung Văn Cẩn mắng: “Quả nhiên nên khoe máy ảnh, giờ thì , tỷ nhớ đến.”
Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc, cắn răng : "Món quá đắt, bao hết chịu nổi.
Thế , trả một nửa, tỷ tự trả sáu trăm lượng, ?"
Tin là khi giao đơn hàng rượu cho Bộ Binh, trở nên giàu chỉ một đêm.
Tin là Bộ Binh đặt thêm nhiều rượu, cộng thêm đơn hàng từ Thái Y Viện và các y quán lớn, còn mở rộng xưởng rượu.
Vì trong tay vẫn dư dả.
Khương Xuân nghĩ ngợi gì : “Được.”
Tiết kiệm ngay sáu trăm lượng bạc, đồng ý là ngốc.
Thực dù Chung Văn Cẩn trả một nửa , cuối cùng cũng vẫn mua.
Nàng và Tống Thời An thể chụp ảnh, nhưng nếu dùng máy ảnh để ghi quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ, thì thật đáng tiếc.
Khương Xuân trực tiếp phòng ngủ, mở hộp tiền tiết kiệm, lấy mười hai thỏi vàng nặng năm lượng, trở đưa cho Chung Văn Cẩn.
Vì khi hai chuyện, đuổi hết các nha ngoài, nên Chung Văn Cẩn cũng kiêng dè, mặt Khương Xuân nhận mười hai thỏi vàng Thương thành Phân Tứ Tứ, đổi thành RMB.
Sau đó cộng thêm điểm tích lũy của trong Thương thành Phân Tứ Tứ, đổi lấy một máy ảnh và một máy in ảnh, lấy đưa cho Khương Xuân.