Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:05:03
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù giàu như trưởng công chúa Tân Thành, thể bỏ hai mươi bốn ngàn hai trăm lượng bạc, nhưng bỏ tiền đó để mua vật phẩm hào nhoáng vô dụng như , bà chắc chắn .

Sẽ khác dị nghị.

Mọi hít xong lạnh, tiếc nuối thở dài.

Họ cũng chụp vài tấm ảnh như của Khương Xuân, treo trong chính phòng để cảnh.

Trong chốc lát, sự ghen tị của đối với Khương Xuân đạt đến đỉnh điểm.

Chung Văn Cẩn bình thản, đợi ghen tị đủ , mới một câu gây chấn động: “ chụp tranh ảnh, vẫn cách.”

Các nữ quyến , lập tức mắt sáng lên.

Tào nương tử kìm thúc giục: “Cách gì, Chung nương tử mau .”

Chung Văn Cẩn : “Ta định mở một tiệm chụp ảnh, chuyên chụp tranh ảnh cho , nếu chụp, cứ đến tiệm chụp ảnh là .”

Nói , nàng : “Tất nhiên, các vị là tôn quý, nếu chen chúc với dân thường ở tiệm chụp ảnh, thể trả phí chạy việc, mời nhiếp ảnh gia của tiệm đến tận nhà chụp.”

Lúc ngay cả Trang đại thái thái, mợ của Tống Thời An cũng yên, chỉ bức ảnh treo tường hỏi: “Chụp một tấm ảnh như , cần bao nhiêu tiền?”

Nếu quá đắt, nhân lúc lão thái thái nhà họ còn sống, chụp một tấm ảnh gia đình.

Như lão thái thái còn, họ cũng kỷ niệm.

Chung Văn Cẩn : "Giấy ảnh bốn loại kích thước: sáu tấc, tám tấc, mười tấc và mười hai tấc, ba loại kích thước đầu giá ba lượng bạc mỗi tấm, loại cuối cùng giá bốn lượng bạc mỗi tấm.

Hai tấm tranh ảnh của tẩu tử là loại mười hai tấc, giá bốn lượng bạc mỗi tấm."

Nghĩ một lúc, nàng bổ sung: “Chụp ảnh tại nhà, mỗi tấm cần thêm một trăm văn phí chạy việc.”

Trang đại thái thái : “Không đắt.”

Quay thể chụp thêm vài tấm, mỗi phòng một tấm, ai cũng ghen tị ai.

Khóe miệng Khương Xuân giật giật.

Từ khi Chung Văn Cẩn bắt đầu giá máy ảnh, mắt nàng suýt rơi .

Thế nào là “gian thương”, nàng thực sự thấy rõ.

Trời ạ, máy ảnh và máy in ảnh cộng , giá nhập chỉ một ngàn hai trăm lượng bạc, nàng trực tiếp tăng gấp hai mươi , bán hai mươi bốn ngàn lượng bạc.

Mực in mười lượng bạc một cái, giấy in mười lượng bạc một gói, mỗi gói ba mươi tấm, nàng dám bán một trăm lượng bạc mỗi cái, tăng gấp mười .

Thực sự là mười năm mở hàng, mở hàng ăn mười năm.

Ngạc nhiên một lúc, Khương Xuân dần hiểu .

Chung Văn Cẩn định giá như , rõ ràng là vụ ăn .

Cũng đúng, máy ảnh dù cũng là sản phẩm công nghệ cao, nếu kiếp nàng mua máy ảnh DSLR, học cũng tốn ít công sức, huống chi là cổ đại.

Quan trọng nhất là dịch vụ hậu mãi, máy ảnh một khi vấn đề, ai sửa, trực tiếp biến thành cục gạch.

Bỏ tiền lớn mua cục gạch, mua thể bỏ qua ?

Để tránh phiền phức, dứt khoát định giá trời, bán cho họ, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Chung Văn Cẩn quả thực tinh ranh trong việc buôn bán.

Tuy nhiên, xét cho cùng, chuyện đều do Tống Thời An mà .

Tên nhàn rỗi việc gì mà khoe khoang chi ? Khiến nổi hứng thú lên, mua nổi, đặt lên đầu ai mà chẳng khó chịu?

Thật quá đỗi xa!

Vừa mới trong lòng mắng xong Tống Thời An, Khương Xuân liền kế hoạch mở tiệm chụp ảnh của Chung Văn Cẩn, lập tức cảm thấy lời nào tả xiết.

Nàng vốn thông thạo việc kiếm tiền.

Một bức ảnh mười hai tấc, bán bốn lượng bạc, thêm phí tận nơi là bốn lượng một tiền bạc.

Các quan lớn quý nhân mời thợ chụp ảnh đến nhà, hiển nhiên thể chỉ chụp một tấm, đủ để bận rộn, ít nhất chụp ba năm tấm.

Như một đơn hàng lên tới hơn mười hai mươi lượng bạc.

Hơn nữa việc chụp ảnh , chỉ chụp một , chẳng bao giờ chụp nữa.

Nhà các quan lớn quý nhân một năm chụp ba năm quá đáng ?

Như thế, mỗi năm nàng chỉ từ một nhà quan lớn quý nhân thể kiếm hơn một trăm tám mươi lượng bạc.

Kinh thành bao nhiêu quan lớn quý nhân và thương gia phú hộ, đối thủ cạnh tranh giành việc, nàng chắc chắn sẽ kiếm bạc đầy túi.

Chỉ là phần quá phô trương, lão Hoàng đế e ngại ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-440.html.]

Khương Xuân lén lút đến bên cạnh Tân Thành Trưởng công chúa, kéo nàng phòng phía đông, thẳng nỗi lo lắng của .

Rồi dò hỏi: "Có nên để nhị của thần dâng một chiếc máy ảnh và một máy in ảnh cho Hoàng thượng thưởng thức ?"

Tân Thành Trưởng công chúa lập tức xua tay: "Không cần, Hoàng hứng thú với đồ vật ngoại bang, hơn nữa máy ảnh và máy in ảnh thao tác phức tạp, Hoàng cũng dùng , cuối cùng chỉ vứt kho riêng để bụi bám mà thôi."

Dừng một chút, nàng : "Tuy nhiên, nếu các bề đều chụp ảnh , mà một Hoàng đế như bệ hạ chụp, e rằng sẽ mất mặt.

Lát nữa sẽ giúp các ngươi hỏi xem Hoàng khi nào rảnh rỗi, để Chung nương tử cung chụp vài tấm ảnh cho bệ hạ và các phi tần.

Sau đó Chung nương tử thể yên tâm mở tiệm chụp ảnh ."

Nói đến đây, nàng khẽ một tiếng: "Đây cũng coi như là chiêu bài sống cho tiệm chụp ảnh của nàng , nàng thiệt thòi ."

Khương Xuân : "Thần cũng thể để dưỡng mẫu thiệt thòi , khi nhị chụp xong ảnh cho Hoàng thượng, thần sẽ mang máy ảnh và máy in ảnh đến phủ dưỡng mẫu chụp cho cả nhà, chụp bao nhiêu tấm cũng , bảo đảm đủ!"

Tân Thành Trưởng công chúa khẽ nhếch môi, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ngươi điều lắm."

*

Sau khi tiễn khách, Khương Xuân mệt mỏi ngả giường La Hán, lười nhác cử động.

Tống Thời An gần, giúp nàng xoa lưng.

Khương Xuân chìa tay về phía : "Lễ vật sinh thần của ?"

Rút kinh nghiệm từ năm ngoái, nàng tìm trong chiếc rương quý báu của , kết quả chẳng thấy gì cả.

TBC

Tống Thời An , qua phòng sách ở phía tây, lấy một cuộn tranh về.

Khương Xuân khẽ giật khóe miệng, nghĩ bụng, đừng là bức tranh tránh hỏa chứ?

Tống Thời An đến bên giường La Hán, mặt các a , trực tiếp mở cuộn tranh , nhanh đến nỗi Khương Xuân kịp mở miệng ngăn cản.

Nàng suýt nữa che mắt .

Kết quả đây là một bức tranh bình thường thể bình thường hơn.

Tranh vẽ cảnh nàng cành đào ở rừng đào chùa Từ An đung đưa chân.

Nàng mặc áo ngắn màu liễu vàng, giữa một rừng hoa đào hồng, mắt hạnh má đào khuôn mặt trái xoan, eo thon chỉ một vòng tay ôm hết, rung rinh như cành hoa.

Có phần hơn hoa.

Không chỉ , còn vẽ cả trong tranh.

Tống Thời An trong tranh nghiêng cây hoa đào, ngẩng đầu Khương Xuân cây, trong mắt như chứa đựng tình sâu vô hạn.

Bất kỳ ai thấy bức tranh , đều cảm thấy đây là một đôi tình nhân yêu thương .

Khương Xuân hài lòng ngắm nghía bức tranh ba lượt qua , mới định bảo Tống Thời An cuộn tranh cất , bỗng dưng dường như phát hiện điều gì ở một góc tranh.

Nàng cúi gần, cúi gần.

Cuối cùng ở góc đông nam của bức tranh, tìm thấy hai chiếc nôi nhỏ bằng trứng cút, mà khó khăn lắm mới nhận trong nôi dường như đặt hai đứa trẻ sơ sinh.

Khương Xuân: "..."

Không , vẽ hai đứa nhỏ, thể vẽ mà.

Vẽ nhỏ như , nếu thể của nàng cận thị, đủ tỉ mỉ, thật sự .

Vẽ, mà như vẽ.

Nói là vẽ, oan uổng cho .

Vậy biểu đạt điều gì?

Họ là tình yêu đích thực, còn lũ nhỏ là ngoài ý ?

Thật là ngây thơ quá đỗi!

Tuy như , khóe môi Khương Xuân vẫn kìm mà nhếch lên, nụ kìm cũng kìm .

——

Quả nhiên Tân Thành Trưởng công chúa là hiểu rõ lão Hoàng đế nhất.

Chung Văn Cẩn theo lời khuyên của bà , cung chụp ba bốn chục tấm ảnh cho lão Hoàng đế và mấy vị phi tần sủng ái.

Lão Hoàng đế lẽ do tuổi cao, bình nhật đối phó với triều chính tiêu hao gần hết tinh lực, còn tâm trí để lo lắng đến những "chuyện nhỏ" như hàng hóa ngoại bang .

Sau khi nhận ảnh, ngắm nghía một lúc, liền gác chuyện .

Việc Chung Văn Cẩn mở tiệm chụp ảnh, coi như thỏa.

Còn về phía Khương Xuân, năm nay vẫn là một năm mưa thuận gió hòa, vụ bắp nàng trồng đại mùa.

Những bắp khi bóc vỏ ngoài, phơi khô sân đập lúa ở điền trang, một màu vàng óng ánh.

Loading...