Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:05:08
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quế Diệp vỗ ngực, sợ hãi : "Liêu quản sự còn để nãi nãi mang ít khoai lang về phủ, may mà nãi nãi từ chối. Nếu đợi họ lề mề chất những giỏ khoai lang lên xe ngựa, chúng chắc chắn sẽ kẹt ngoài cổng thành."

Khương Xuân cũng chút sợ hãi.

Vào lúc , dù là Tống Thời An Thái tử, đều thời gian lo những chuyện nhỏ nhặt .

Nếu kẹt ngoài cổng thành, còn ngày nào mới thành.

Hai đứa nhỏ quen ở bên cạnh , nếu gặp , Dục ca nhi còn đỡ, Dập ca nhi chắc chắn sẽ náo loạn.

"Mau về phủ." Khương Xuân lệnh.

*

Khi về đến Tống gia, cổng chính treo vải trắng, đèn lồng đỏ hành lang đều đổi thành đèn lồng trắng, gia đinh cũng đều thắt đai lưng vải gai.

Khi Khương Xuân đến chính viện, phát hiện tất cả nữ quyến trong nhà đều ở đây, và đổi sang y phục trắng.

TBC

Trang thị thấy Khương Xuân mặc áo ngắn màu tím cà và váy xanh đậm, vội : "Con về bộ y phục trắng qua đây."

Khương Xuân vốn một chiếc áo dài cổ cài khuy hai bên bằng lụa trắng họa tiết sóc nho mờ, về Đan Quế Viện xong, đến chính viện.

Trang thị bảo nàng xuống, mặt đầy vẻ nghiêm trọng : "Phòng kim chỉ đang gấp rút may tang phục, bảo họ tối nay may xong.

Nếu gì bất ngờ, ngày mai mấy cáo mệnh như chúng cung viếng."

Lão thái thái Chu thị lên tiếng: "Ta sai đón nhà lão nhị , ngươi nhớ bảo phòng kim chỉ may tang phục cho nàng luôn."

Nhị lão gia Tống Chấn Bình bình thường là quan tứ phẩm, nên nhị thái thái Ly thị là mệnh phụ tứ phẩm.

Ngày lễ tết, Ly thị cung chúc mừng cũng , xin phép bệnh là .

Hoàng đế băng hà, đừng Ly thị giả bệnh, cho dù thật sự bệnh, cũng bò mà .

Phụ nữ thai cũng , thể xin phép.

Trước đây phụ nữ mang thai xui xẻo vì xếp hàng cung viếng quá lâu, thêm đó thời tiết lạnh, dẫn đến sảy thai.

Đây còn là thảm nhất.

Thảm nhất là dù sảy thai , mệnh phụ vẫn hàng ngày cung viếng một .

Mỗi vị Hoàng đế thời gian đặt linh cữu tại tẩm điện khác , nhiều thì hai mươi mấy ngày, ít thì hơn mười ngày.

Sảy thai mà hơn mười hai mươi ngày nghỉ ngơi, quả thực là họa vô đơn chí.

May mắn là Tống gia nữ quyến nào mang thai.

——

Không đến Thái tử Lê Quân Hành vốn là tính toán, đa triều thần yêu mến, cho dù là kẻ ngốc, Tống Thời An, tiểu cữu tử trọng sinh từ kiếp bên cạnh, cũng thể để Tam hoàng tử lợi dụng sơ hở.

Lão Hoàng đế mới băng hà, Lê Quân Hành cho đóng cửa thành.

Bên ngoài đại doanh ngoại ô trấn thủ bốn cửa thành đông nam tây bắc, bên trong cấm vệ quân và Cẩm y vệ hộ tống.

Có thể tất cả đều trong tầm kiểm soát.

Trong tình huống , Tam hoàng tử cướp quyền, chỉ thể nổi binh tạo phản.

lão Hoàng đế vốn luôn khỏe mạnh, năm ngoái săn ở khu săn b.ắ.n hoàng gia, còn b.ắ.n c.h.ế.t một con hươu và một con lợn rừng.

Tam hoàng tử tuy âm thầm chiêu binh mãi mã, nhưng rõ ràng ngờ phụ hoàng nhanh như , thể là bất ngờ kịp trở tay.

Đừng là đồng đảng khác, ngay cả bản cũng mắc kẹt trong kinh thành.

tạo phản, cũng thể .

"Chủ công" là nắm giữ trong kinh thành, binh mã bố trí bên ngoài dám manh động?

Nếu chẳng sẽ trở thành lá bùa đoạt mạng của chính ?

Hắn chỉ thể thời thế mà hành động, chủ động , một cách đầy cảm xúc: "Nước thể một ngày vua, hoàng là Thái tử do phụ hoàng đích phong, đương nhiên lập tức đăng cơ.

Hơn nữa tang lễ của phụ hoàng cũng cần hoàng chủ trì, hoàng đau buồn đến mấy, cũng vì đại cục mà cân nhắc."

Các đại thần cướp mất công việc thấy , lượt quỳ xuống dập đầu, cùng một cách tha thiết: "Cung thỉnh Thái tử điện hạ đăng cơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-442.html.]

Lê Quân Hành ba từ chối, nhiều đau buồn ngất , cuối cùng vẫn chống lời cầu xin của các triều thần, đăng cơ linh cữu của Lão Hoàng đế, niên hiệu Xương Bình.

Tuy nhiên theo Chu lễ, năm mới là Xương Bình nguyên niên, năm nay vẫn tiếp tục sử dụng niên hiệu Thừa Khang của lão Hoàng đế.

Xương Bình đế đăng cơ , lập tức bắt đầu chủ trì việc tang lễ cho Hoàng đế đại hành (hoàng đế băng hà), tuyên bố quàn linh cữu tại điện Càn Thanh hai mươi tám ngày, đó di chuyển đến cung tẩm, do Khâm Thiên Giám chọn ngày lành an táng lăng tẩm hoàng đế.

Đồng thời hạ lệnh, tất cả tông , quan viên huân quý từ thất phẩm trở lên trong kinh thành trong một năm yến ẩm, trăm họ trong ba tháng mặc tang phục, cưới hỏi và yến tiệc.

Thêm nữa, trong phạm vi ngũ phục của kinh thành, các tôn , tước vị từ tử tước trở lên cùng quan chức tứ phẩm trở lên và các mệnh phụ trong gia đình, hằng ngày cung tiến tế.

Lại để ảnh hưởng đến việc chầu chực và trực ban của các quan, đặc biệt yêu cầu các mệnh phụ cung tiến tế buổi sớm, các quan cung tiến tế buổi chiều tối.

Bên Tống gia, cả nhà nữ quyến ở nhà đợi tin suốt cả ngày, mãi đến chiều tối, khi Tống Chấn Đình tan chầu về nhà, mới mang tin về việc họ cung tiến tế sáng sớm hôm .

Còn về hai Tống Thời An và Tống Thời Duệ, đều Xương Bình đế lưu trong cung để phụ giúp, ước chừng một thời gian ngắn thể về nhà.

Khương Xuân và Chung Văn Cẩn đều vô lý, đối với việc đều tỏ ý thông cảm.

Được Thái tử thuận lợi lên ngôi, ai vui mừng hơn Tống gia.

Chỉ là thể công khai vui mừng, e rằng khác nắm nhược điểm, rằng họ bất kính với Hoàng đế đại hành, chỉ đành ban đêm trốn trong chăn mà thầm vui sướng.

Khương Xuân cũng vui mừng.

Tuy nàng sớm kết cục, cũng Tống Thời An lão luyện , thể là nắm chắc phần thắng.

ngay cả vị Chân Long Thiên Tử như lão Hoàng đế cũng thể băng hà sớm bốn năm tháng, vạn nhất đột nhiên xảy chuyện gì bất trắc?

Giờ đây việc ngã ngũ, nàng cũng coi như trút gánh nặng.

Chỉ là gánh nặng trút bao lâu, Dập ca nhi cho tức đến suýt ngất .

Nàng nhịn , quát lớn một tiếng: "Dập ca nhi, ngươi mau xuống đây cho !"

Dập ca nhi năm tháng rưỡi bò nhanh nhẹn, nay tám tháng rưỡi, đoán xem nó tài cán gì?

Hừ, giờ đây nó leo theo cột giường lên tận đỉnh giường bốn cột, đang như một con dơi, tứ chi bám chặt đỉnh giường chạm trổ hoa văn.

Dập ca nhi như thấy, tựa như đất bằng, bò qua bò đỉnh giường.

Dục ca nhi tựa gối, ngước ca ca một cái, thản nhiên thốt một chữ: "Đánh!"

Khương Xuân quả quyết theo ý kiến của tiểu nhi tử, dậy, như nhổ củ cải, trực tiếp đưa tay kéo Dập ca nhi từ đỉnh giường xuống.

Rồi đè nó xuống giường, lột quần lộ m.ô.n.g nhỏ, "bộp bộp bộp" đánh túi bụi.

Quả thật ba ngày đánh, leo lên mái nhà, đứa trẻ ngoan nào tám tháng rưỡi leo lên đỉnh giường chơi đùa?

Đây là chỗ cho một đứa trẻ con như ngươi chơi ?

Mấy ngày nó leo cột giường, Khương Xuân dạy dỗ nó, chỉ là Tống Thời An ngăn , bảo cứ để nó leo, con nhà leo cũng bản lĩnh .

Quả nhiên cha hiền sinh con hư.

Xem đấy, nuông chiều đến mức càng ngày càng vô pháp vô thiên, cột giường cũng chẳng thèm leo nữa, trực tiếp Người Nhện, bám đỉnh giường.

Nếu lỡ một cái bám chắc, từ đỉnh giường cao hai mét rơi xuống, khổ !

Nhất định đánh, đánh xong!

Nàng đánh mắng: "Tên tiểu tử thối , quả thật là gan to bằng trời, đỉnh giường là chỗ ngươi thể nghịch ngợm ?

Ngươi mà tài thế, mọc cánh bay lên trời luôn ?

Tưởng hiền lành như phụ ngươi, sẽ nuông chiều ngươi chơi đùa ư? Vậy thì ngươi lầm .

Ta nhất định đánh ngươi một trận thật đau, xem ngươi còn dám leo tường trèo nhà nữa !"

Dập ca nhi ban đầu còn cắn răng kêu, đánh hơn mười cái mới cuối cùng đau đến mức chịu nổi, oà thành tiếng.

Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, tong tỏng rơi xuống.

Khương Xuân tuy đau lòng, nhưng vẫn lạnh lùng : "Nói, còn dám ?"

Dục ca nhi thản nhiên : "Ca, , , ."

Khương Xuân: "..."

Loading...