Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:15:34
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà Giang gia quả thật Khương Xuân thất vọng. Vừa tháng mười một, Khương Liễu cùng Giang Chúc lên đường đến kinh thành.

Giang gia là đại địa chủ một ở Hồng Diệp Huyện, sở hữu hơn năm ngàn mẫu đất, kể đến nhiều cửa hàng và dinh thự.

TBC

Khi đến kinh thành, họ chọn sống nhờ thích, mà ở tại ngôi nhà mà Giang gia thuê sẵn từ .

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Khương Liễu dẫn Giang Chúc đến Khương trạch phố Thăng Bình để bái kiến Đại bá Khương Hà.

Hôm , họ đến Tống gia gửi thiệp mời.

Sau khi nhận sự đồng ý từ Khương Xuân, một ngày , họ chờ đến lúc Tống Thời An nghỉ, mang theo một xe ngựa đầy đồ đến Tống gia.

Khương Xuân thấy cảnh tượng liền : "Trước đây bảo ngươi ráng lấy đồ từ nhà chồng mà trợ cấp cho đường tỷ của ngươi, chỉ là đùa thôi, ngươi thật ?"

Khương Liễu kéo Giang Chúc bước lên, chúc mừng năm mới Khương Xuân và Tống Thời An theo quy củ, : "Tỷ ! Ngày lễ tết tỷ đều nhờ mang lễ vật cho , mà thì cách nào đáp lễ. Lần kinh, mang quà bù đắp chứ."

Tống Thời An hòa nhã : "Bên ngoài lạnh, chúng Noãn các chuyện."

Năm nay đảm nhiệm giám khảo thi hội, công việc ở Lễ bộ cũng liên quan đến , nên cần kiêng kỵ gì.

, bốn di chuyển Đan Quế Viện, trong đông thứ gian Noãn các để trò chuyện.

Sau một lúc chuyện phiếm, Tống Thời An dẫn Giang Chúc đến thư tây thư phòng để kiểm tra trình độ học vấn của , nhân tiện chỉ dạy một vài điều.

Giang Chúc vui mừng khôn xiết, bởi biểu tỷ phu của năm xưa là tam nguyên trạng nguyên lang, chỉ điểm là niềm vinh dự vô cùng lớn.

Hắn vui vẻ theo ngoài.

Khương Liễu đến mặt Khương Xuân, nháy mắt nhỏ: "Tỷ phu đối với thích nàh ngày càng quan tâm, thể thấy tỷ dạy dỗ ."

Khương Xuân liếc nàng một cái : "Còn xem là ai. Ngươi và Ngân tỷ nhi thì tất nhiên để ý, còn đám ở nhà cũ thì xem? Hắn sẽ chẳng quan tâm ."

Khương Liễu nhạt, hề bối rối: "Ai bảo và biểu tỷ là mà tỷ thương yêu chứ."

Khương Xuân nhịn vươn tay, chạm nhẹ lên mặt nàng , trêu: "Hai năm gặp, da mặt của ngươi dày lên ít !"

Khương Liễu ha hả: "Học từ tỷ cả đấy chứ."

Khương Xuân mắng: "Ngươi học cái , học cái ."

Mắng xong, Khương Xuân nhận điều gì đó vẻ đúng.

Da mặt dày chính là ưu điểm lớn nhất của nàng, học cái thì dường như cũng chẳng sai lắm?

Khương Liễu rõ ràng cũng nghĩ như , liền : "Di mẫu từng bảo, nếu thể học một phần mười da mặt dày của tỷ, thì thể tung hoành ở nhà Giang gia."

Khóe miệng Khương Xuân khỏi giật một cái.

khi đến chuyện của Lưu bà tử, cô hỏi: “Di mẫu và biểu di mẫu vẫn cả chứ?”

Khương Liễu đáp: “Họ vẫn khỏe, biểu di mẫu ở phương nam, thường xuyên bếp, học chút kỹ năng nấu nướng. Bây giờ, họ mở một quầy ăn nhỏ ở chỗ mà nhà từng bán thịt, bán mì, hoành thánh và bánh bao.

Mùi vị tệ, nhiều trong trấn đều thích đến quầy của họ để ăn sáng.”

Khương Xuân ngạc nhiên: “Họ mở quầy ăn ?”

Rồi nàng gật đầu khen ngợi: “Cũng coi như là một công việc , dù nấu ăn vất vả, nhưng quầy ngay cửa nhà, cần xa, cũng trả tiền thuê, kiếm bao nhiêu đều là của .”

Khương Liễu gật đầu đồng tình: “ thế, bọn họ thì lớn tuổi, bọn trẻ thì nhỏ, công việc khác, mở quầy ăn nhỏ hợp.”

Nói xong chuyện của Lưu bà tử, Khương Liễu nhắc đến Vương gia.

Nàng khỏi lắc đầu: “Biểu tẩu sinh con thứ hai cũng là một nhi nữ, Tào nãi nãi ưng, suốt ngày chửi mắng ầm ĩ trong nhà.

Biểu tẩu trong tiệm của Lưu gia thành quả, trở thành nhị chưởng quỹ của cửa hàng phấn son, oai phong ít. Tào nãi nãi chửi một câu, biểu tẩu mắng hai câu.

Biểu tỷ nhà tỷ giờ giống như một gánh hát, ngày nào cũng trò diễn, tỷ ở nhà thấy chán chút nào.”

Khương Xuân bật thành tiếng: “Tào bà tử cũng ngày hôm nay, quả là báo ứng.”

Tức phụ của bà là Khương Khê, vốn là thật thà, chửi cũng chẳng dám hé lời.

tôn tức phụ là Chu thị lợi hại, thể ngược quản thúc thái bà bà của nàng .

Đây chẳng là báo ứng của hiện tại ?

Khương Liễu tiếp tục kể về tình hình của nhà chồng Giang gia, thậm chí còn nhắc đến sự đổi của Hồng Diệp Huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-446.html.]

Biết Khương Xuân ưa nhà cũ, nàng nhắc đến nửa lời, Khương Xuân cũng chẳng hỏi han gì thêm.

Sự phát triển của nhà cũ chẳng khác gì so với trong truyện gốc, cả gia đình sắc mặt của Tôn Cửu Nương mà sống qua ngày, hễ ý là bà liền chửi mắng, đánh đập.

Tình cảnh của Ly thị còn tệ hơn Tào bà tử, bởi Chu thị chỉ chính lợi hại, sự hỗ trợ nào, cùng lắm là chỉ dùng lời để châm chọc Tào bà tử.

Còn Tôn Cửu Nương thì cả một đám nha , ma ma và thị tì, ý là lập tức tay đánh .

Lý thị già cả, chịu đựng mấy trận đòn? Chỉ còn nhẫn nhịn mà sống.

Buổi trưa, Khương Xuân giữ phu thê Khương Liễu ở ăn cơm trưa, đó mới tiễn họ về.

Do uống vài ly rượu, đầu Khương Xuân choáng váng, định nghỉ ngơi nửa giờ, nhưng Dập ca nhi ồn đến ngủ nổi.

Đứa trẻ mới mười một tháng tuổi , hơn nữa giai đoạn chập chững, chạy nhanh như bay.

Chung Văn Cẩn tặng hai chúng mỗi một chiếc xe lắc.

Dục ca nhi suốt ngày khoanh chân xe lắc, buồn động đậy chân, nhũ mẫu dùng dây thừng kéo xe cho nhóc .

Hơn nữa, giờ Dục ca nhi nhũ mẫu bế phòng ngủ để ngủ trưa .

Còn Dập ca nhi thì khác, ngủ trưa đành, còn lái xe lắc với tốc độ nhanh như chớp, miệng thì liên tục kêu lên ầm ĩ.

Chính phòng rộng rãi như vẫn đủ cho nhóc lái, nhóc còn đòi chạy khắp năm gian nhà chính, khiến các nha vén rèm lên hết để tránh cản đường.

Khương Xuân nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẫu ngủ trưa, Dập ca nhi con chính phòng chơi, phòng ngủ nữa, ?”

Dập ca nhi chớp đôi mắt phượng tròn trịa hơn một chút so với Dục ca nhi, giả vờ hiểu, hai chân ngắn cũn đạp liên tục sàn, chiếc xe lắc lao vút như bay.

Chẳng mấy chốc, nhóc chạy phòng ngủ ba liền.

Phòng chính lót gạch đá chứ sàn gỗ, tiếng xe lắc chạy nền đá giống như tiếng tàu hỏa đang chạy.

Khương Xuân tiếng “rầm rầm” cho đau đầu, nhịn : “Tống Thời An, quản con của , thì đừng trách đánh nó.”

Tống Thời An bước đến, ôm nàng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Để nó chơi , thể tự chơi mà đeo bám mẫu là hiếm lắm .”

Khương Xuân thấy lời cũng lý, cộng thêm việc đang buồn ngủ, nàng liền lười để ý đến Dập ca nhi, vùi đầu lòng Tống Thời An, nhắm mắt ngủ tiếp.

Ai ngờ, chợp mắt đánh thức bởi tiếng ồn. Nàng mở mắt, thấy tiếng “rầm rầm” của xe lắc.

Một lát , Dập ca nhi lái xe lắc lao thẳng phòng ngủ, đó xe một cách điệu nghệ phóng ngoài.

Cơn giận của Khương Xuân lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Có đứa con nghịch ngợm như Dập ca nhi, nàng cảm thấy thể đến kỳ mãn kinh sớm ba mươi năm.

Nàng gọi to: “Hứa nhũ mẫu!”

Vì Tống Thời An ở đó, Hứa nhxu mẫu dám bước , chỉ ở cửa đáp: “Thưa nãi nãi, gọi ?”

Khương Xuân liếc đồng hồ treo tường, hỏi: “Ta ngủ một canh giờ, Dập ca nhi chơi xe lắc suốt một canh giờ ?”

Hứa nhũ mẫu yếu ớt trả lời: “Dạ …”

Khương Xuân: “…”

Nàng tức giận hướng ngoài mà gào lên: “Dập ca nhi, ngươi đây cho !”

“Mẫu , tới .” Dập ca nhi đáp , nhanh chóng lái xe lắc lao phòng ngủ, một cú xoay xe điêu luyện, dừng ngay giường, ngước lên Khương Xuân.

Khương Xuân cố gắng bình tĩnh , tự nhủ rằng là mẫu , thể giống như một con gà điên gào thét loạn xạ.

Như thật là quá mức hung hãn.

Nàng hít một thật sâu, kiềm chế : “Dập ca nhi, con thể chơi xe lắc, nhưng phiền khác.

Hơn nữa, chơi cái cũng mức độ, thể chơi suốt mấy tiếng liền? Nếu cơ thể mệt mỏi thì ?

Con dừng nghỉ ngơi một lát , ?”

Nàng còn đề nghị: “Con xem thử dậy , chơi với .”

Dập ca nhi chẳng để tâm gì, chỉ thốt lên: “Muốn chơi xe lắc.”

Cơn giận của Khương Xuân lập tức bùng nổ, nàng hất chăn lên, nhảy xuống giường, túm lấy cổ áo của Dập ca nhi, nhấc bổng nhóc khỏi xe lắc.

Loading...