Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:15:37
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, nàng dùng tay nhấc chiếc xe lắc, trở tay ném lên đỉnh của giường bạt bộ.

Nàng đặt Dập ca nhi xuống đất, lạnh lùng : "Không lời thì đừng hòng chơi nữa."

Quấy nhiễu giấc ngủ của bản là chuyện nhỏ, cùng lắm nàng chỉ cần ngủ sớm.

đứa trẻ cần tự kiềm chế, nếu sự đều để cho nó tùy ý, nấy, chẳng sẽ trở nên vô pháp vô thiên ?

Dập ca nhi lập tức bật lớn: "Trả xe cho con! Trả xe cho con! Trả xe cho con!"

Thấy tác dụng, nó liền lăn đất, bắt đầu lăn lộn.

Hành động đó khiến Khương Xuân khỏi bật vì giận.

Người đời đều rằng việc giáo dục con cái của phụ mẫu, nhưng phu thê bọn nàng tuyệt nhiên từng dạy Dập ca nhi trò đất lăn lộn .

Từ xuống trong Tống gia, từ chủ nhân đến hạ nhân, cũng chẳng ai từng việc đáng hổ thẹn như thế.

Nhìn dáng hình nhỏ bé của nó đang lăn lộn đất, thật chút đáng yêu, cơn giận của Khương Xuân bất giác nguôi phần lớn.

Tuy nhiên, ý định dạy dỗ nó vẫn giảm chút nào.

Nàng lạnh, : "Ngươi tưởng lăn lộn là sợ ngươi ? Ta tin là trị ngươi.

Thích lăn lộn ? Vậy thì để ngươi lăn cho !

Từ giờ trở , ngươi cứ lăn lộn cho , ngừng ! Dám ngừng, sẽ đá m.ô.n.g ngươi!

Còn nữa, ngậm ngay cái miệng to , kêu nữa! Nếu dám thêm một tiếng, tối nay ngươi khỏi ăn cơm, bụng đói mà lăn lộn!"

Tống Thời An mới lơ mơ tỉnh dậy, bài diễn thuyết dài của Khương Xuân, lập tức mở miệng biện hộ cho Dập ca nhi.

kịp gì, Khương Xuân trừng mắt lạnh lùng: "Câm miệng, biện hộ cho Dập ca nhi, nếu cũng xuống đất mà lăn cùng nó!"

Tống Thời An lập tức ngậm chặt miệng.

Lăn lộn là chuyện thể , đời cũng thể!

Liếc mắt qua, thấy Dụ ca nhi lấp ló ngoài cửa, thò đầu trong .

Khương Xuân lập tức gọi một tiếng: "Dụ ca nhi, ngoài xem chuyện thấy sướng ? Vào mà xem cho rõ."

Dụ ca nhi mím chặt môi.

Một lát , nó vẫn "run rẩy" bước chậm trong.

Khương Xuân lạnh một tiếng: "Đi cho đàng hoàng, đừng như lão bà tử."

Trước mặt nàng mà diễn trò, nó vẫn còn non lắm!

Nghe nàng , Dụ ca nhi lập tức dám run rẩy nữa.

Khương Xuân bảo Phan nhũ mẫu đang chờ ngoài cửa: "Đưa cho Dụ ca nhi một cái đẩu nhỏ."

Khi đẩu nhỏ mang đến, đặt giường bạt bộ, Dụ ca nhi từ từ nhích đến, xuống.

Thế là hai lớn một nhỏ, ba cùng Dập ca nhi đang lăn lộn đất.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Dập ca nhi cũng lờ mờ hiểu thế nào là mất mặt.

Lăn lộn một lát, nó quyết định dừng .

Vừa mới ngừng, Khương Xuân liền lạnh lùng hỏi: "Ngừng gì? Tiếp tục lăn lộn, dừng !"

Dập ca nhi bĩu môi, thẳng đất nhúc nhích.

Khương Xuân bước đến, dùng chân đá lật nó , nhấc chân đá nhẹ m.ô.n.g nó một cái.

Nàng lệnh: "Tiếp tục lăn lộn, nếu đá m.ô.n.g ngươi!"

Dập ca nhi đau, định mở miệng .

Khương Xuân hừ lạnh: "Dám một tiếng, tối nay ngươi sẽ cơm ăn."

Dập ca nhi là một tiểu tử háu ăn, vội vàng ngậm miệng.

Không cơm tối, bụng nó sẽ đói cồn cào.

Để tránh đá, nó chỉ còn cách tiếp tục lăn lộn đất.

lăn lộn rõ ràng là một việc tốn sức, bao lâu nó mệt đến thở hổn hển, dừng .

Kết quả là m.ô.n.g nhỏ của nó Khương Xuân đá thêm một cái.

Dập ca nhi nhưng sợ ăn tối, đành nức nở xin tha: "Con sai , chơi xe nữa."

Khương Xuân lạnh lùng trừng mắt nó.

Dập ca nhi nức nở: "Con lăn nữa."

Dụ ca nhi chậm rãi xen một câu: "Nói dối."

Dập ca nhi tức tối trừng mắt Dụ ca nhi: "Không ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-447.html.]

Thấy nó sợ, Khương Xuân mới hừ nhẹ một tiếng: "Lần tha cho ngươi, mà dám tái phạm, đá m.ô.n.g ngươi."

Tống Thời An nín thở dám gì, thấy nàng dịu giọng, liền giơ ngón cái tán dương: "Nương tử giỏi quá, dạy dỗ con cái thật , vi phu khâm phục."

Khương Xuân lườm một cái: "Đừng tưởng quên việc cha hiền nuôi con hư, dạy con, dám xen , thì hãy chuẩn ngủ ở thư phòng cho !"

Tống Thời An lập tức đáp: "Không dám dám, tuyệt đối dám nữa."

Dập ca nhi và Dụ ca nhi cùng phụ , vẻ mặt đều cạn lời.

Người xưa câu: "Tin lành đồn gần, tin dữ lan xa."

Chẳng bao lâu , chuyện Khương Xuân đánh Dập ca nhi lan truyền khắp cả Kinh thành.

Mà càng truyền càng thêm thêu dệt.

Nào là Khương nương tử đánh trưởng tử đầy mười một tháng rưỡi đến mức da tróc thịt bong; nào là Khương nương tử treo con lên cây dùng roi quất; nào là Khương nương tử đánh nhi tử mười một tháng gần như hấp hối, khiến Tống gia mời thái y đến chữa trị suốt đêm.

Những lời đồn đại đại loại như thế.

Trong miệng đời, Khương Xuân chẳng còn là hình tượng Tuần Hải Dạ Xoa nữa, mà chính là Tuần Hải Dạ Xoa thực sự, đến mức thể dọa hài tử ngừng đêm.

Trước đây, dân chúng Kinh thành dọa con cái bằng câu “Nếu lời, cẩn thận kẻo nửa đêm hổ lớn đến bắt con .”

Còn bây giờ đổi thành: “Nếu lời, cẩn thận nửa đêm Khương nương tử đến bắt con !”

TBC

Hiệu quả ngay tức thì, hài tử la đều sợ đến nín bặt.

Khương Xuân chỉ còn dở dở .

, nàng cố ý bảo Quế Hoa những lời đồn đại mặt Dập ca nhi, mục đích là để nó sợ một chút.

Dập ca nhi rõ là thật sự hiểu chỉ vì đánh gần đây, nhưng dẫu cũng ngoan ngoãn hơn một thời gian.

*

Tết Nguyên Đán năm nay trôi qua chút nhạt nhẽo.

Mặc dù từ ngày mười hai tháng Chạp giải tỏa quốc tang, nhưng vẫn còn thánh chỉ mở tiệc tùng trong vòng một năm, khiến Tống gia thể mời khách đến dự tiệc.

Chỉ còn cách mỗi ngày quây quần cùng gia quyến, cùng thưởng thức bữa tối thịnh soạn, miễn cưỡng tìm chút khí Tết trong đó.

Mồng hai Tết, Khương Xuân dẫn Tống Thời An cùng hai đứa con nhỏ về nhà đẻ.

Khương Liễu cũng dẫn Giang Chúc đến chúc mừng năm mới.

Khương Hà mừng rỡ khôn xiết, hai tay bế Dập ca nhi và Dục ca nhi, dẫn chúng đến tiệm pháo hoa ở Tây thị mua về ít pháo hoa pháo nổ.

Khương Xuân thoáng chốc hoa mắt: "Phụ , mua những thứ nguy hiểm cho bọn nhỏ gì? Dập ca nhi vốn nghịch ngợm lắm, nếu học cách chơi pháo hoa pháo nổ thì còn thể thống gì? Chẳng may phóng hỏa cháy cả Tống gia thì ?"

Khương Hà chẳng để tâm đáp: "Con lo bò trắng răng, cha ngu mà để tôn tử bảo bối của cha đốt mấy thứ ?"

Ông về phía Dập ca nhi và Dục ca nhi, híp mắt : "Gia gia đốt pháo hai tầng cho các tôn tử chơi nhé?"

Dập ca nhi lập tức vỗ tay reo hò: "Gia gia đốt! Gia gia đốt!"

Khương Hà bế hai đứa hành lang, tiên dùng bật lửa đốt một nén hương, đó cắm pháo kép đống tuyết chân tường phía nam của viện, dùng hương châm ngòi pháo.

"Xoèo... Bùm!"

Pháo kép phóng thẳng lên cao, lên đến một cách bỗng nhiên nổ tung trung.

Dập ca nhi vui sướng nhảy cẫng lên mấy cái, hì hì : "Hay quá, gia gia đốt nữa ạ!"

Khương Hà híp mắt đáp: "Được, gia gia đốt tiếp."

Nói , cắm thêm một quả pháo kép đống tuyết.

...

Chẳng mấy chốc, cả bó mười quả pháo kép đốt hết.

Thậm chí cả mười quả pháo hoa chỉ nên đốt ban đêm mới thấy rõ cũng đốt xong.

Dục ca nhi chẳng gì, chỉ lặng lẽ hành lang xem náo nhiệt.

Dập ca nhi chịu thôi, nài nỉ Khương Hà dẫn bọn nhỏ mua thêm ở tiệm pháo hoa.

Khương Xuân vốn nén giận, nghĩ bụng đang dịp Tết nhất, phụ vui vẻ, nên mới ngăn cản.

Không ngờ Dập ca nhi tái phạm, chẳng thế nào là "tiết chế".

Nàng đầu , mắt lạnh lùng trừng mắt nó, miệng lạnh lùng : "Mẫu nhiều bảo con chơi đùa chừng mực, xem con chẳng nhớ tí gì."

"Sao thế, để mẫu nhân dịp Tết nhất mà cho con một trận đòn, để con nhớ lâu hơn chăng?"

Dập ca nhi sợ Khương Xuân, thấy mẫu lạnh mặt, lập tức "vụt" một cái chui lưng Khương Hà.

Rồi từ lưng ông thò cái đầu , méc: "Gia gia, mẫu đánh con."

Khương Hà định mở miệng, Khương Xuân chặn họng: "Phụ , khi con dạy dỗ con cái, ngay cả phu quân con và bà bà công công (bố chồng) cũng dám can thiệp."

Khương Hà chặn họng đến ngỡ ngàng.

Vốn định mắng Khương Xuân một trận, Dập ca nhi còn đầy một tuổi, thể nghiêm khắc với nó như ? nàng thốt câu , ông liền dám hé răng.

Loading...