Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:15:40
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả hiền tế và thông gia còn quản, nhảy can ngăn, chẳng lẽ hiểu chuyện trái hơn Tống gia?
Tuy nhiên, ông đầu Dập ca nhi đang nép lưng đầy luyến tiếc, rốt cuộc nỡ, yếu ớt khuyên một câu: "Dập ca nhi còn nhỏ, con cứ từ từ dạy bảo là , đừng vội tay đánh đập."
Khương Xuân hừ : "Con đương nhiên sẽ lý lẽ với nó , nếu nó , đừng trách con tay đánh đòn."
"Nó cũng nghĩ xem vì con chỉ đánh nó, đánh nó Dục ca nhi?"
"Chẳng vì nó quá nghịch ngợm quấy phá !"
"Đứa trẻ lời, cho nó nếm trải nhiều hơn "tình thương" từ nắm đ.ấ.m sắt của mẫu !"
Nàng xong câu , ngước mắt về phía Dập ca nhi đang thò cái đầu nhỏ , hỏi: "Còn đốt pháo hoa pháo nổ nữa ?"
Dập ca nhi bĩu môi, lên tiếng.
Khương Xuân "bộp" một cái dậm chân, lạnh lùng : "Hỏi ngươi đấy, điếc ? Nếu giữ tai nữa thì lấy d.a.o mổ lợn, chặt luôn cho !"
Nói , nàng nhấc chân, bộ về phía nhà đông chứa đồ mổ lợn.
Dập ca nhi lập tức sợ hãi kêu thét: "Nghe ạ! Nghe ạ! Đừng chặt tai con!"
Khương Xuân dừng bước, đầu lạnh lùng trừng mắt nó.
Dập ca nhi vội vàng nhận thua: "Không đốt nữa! Không đốt nữa!"
Khương Xuân đắc ý khẽ nhếch mép.
Vào lúc , Dục ca nhi bỗng nhiên lên tiếng: "Ba lượng."
Ba lượng gì?
Khương Xuân nghi hoặc nhíu mày.
Chốc lát , nàng mới chợt tỉnh ngộ.
Thì mười quả pháo hai tầng và mười quả pháo hoa đốt hết trong đầy một khắc đồng hồ, tiêu tốn đến ba lượng bạc?
Nàng pháo hoa pháo nổ thời xưa đắt đỏ, nhưng ngờ đắt đến .
Hiển nhiên trong đó phần chênh lệch giá.
Dù cũng đang Tết nhất, các tiệm khác đều đóng cửa nghỉ Tết, tiệm pháo hoa mở cửa, tất nhiên sẽ nhân cơ hội tăng giá, kiếm một mẻ lớn.
Khương Xuân đầu, với Quế Chi: "Khi về phủ nhớ nhắc ghi ba lượng bạc sổ nợ của Dập ca nhi."
Quế Chi đáp: "Vâng, nãi nãi."
Vì cứ mỗi Dập ca nhi phá hỏng thứ gì, Khương Xuân đều lập tức ghi sổ nợ, còn cho nó mấy .
Vì dù Dập ca nhi hiểu rõ ý nghĩa của việc mắc nợ, nhưng cũng đại khái đây chuyện ho gì.
Nếu , chỉ sổ nợ, còn ?
Vì thế nó trừng mắt Dục ca nhi - kẻ tố cáo - một cái đầy căm tức, mặt mày nghiêm nghị mắng: "Trứng thối!"
Dục ca nhi thản nhiên đáp: "Trứng ."
Dập ca nhi lớn giọng hơn: "Trứng thối"
Dục ca nhi điềm nhiên : "Trứng !"
Dập ca nhi lớn giọng hơn nữa: "Trứng cực thối!"
Dục ca nhi khóe miệng lộ nụ nhạt: "Trứng cực !"
Mọi nhịn , đồng loạt bật , kể cả Khương Xuân.
Dập ca nhi thấy nhiều như , phần hổ giận dữ, hình nhỏ bé "vụt" một cái lao đến mặt Dục ca nhi.
Giơ tay định đẩy Dục ca nhi.
Khi bàn tay sắp chạm n.g.ự.c áo Dục ca nhi, đổi bàn tay thành một ngón tay.
Dùng ngón trỏ khẽ chọc n.g.ự.c áo lông dày của Dục ca nhi một cái.
Trong chớp mắt, hình nhỏ bé của Dục ca nhi mềm nhũn phịch xuống đất, từ từ xuống.
Nó ngước mắt Khương Xuân, miệng đầy oan ức: "Ca ca đẩy con."
Khương Xuân: "..."
Nàng thật sự tức buồn .
Hai cãi , đứa nóng tính dễ kích động chạy đến định đánh , cuối cùng mềm lòng chỉ dùng một ngón tay chọc chọc .
Còn mưu mô thì thuận thế xuống đất, giở trò ăn vạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-448.html.]
Sự thật chứng minh, kẻ tứ chi phát triển đấu kẻ tám trăm tâm cơ.
Đáng tiếc Khương Xuân là một mẫu nghiêm khắc công bằng, thấy liền tiến lên, túm cổ áo Dục ca nhi nhấc bổng lên.
Miệng lạnh lùng hừ một tiếng: "Dám ăn vạ mặt , thằng nhỏ là đòn , cũng đá m.ô.n.g thật mạnh đúng ?"
Dục ca nhi thẳng , dám hó hé gì nữa.
Khương Liễu ngả nghiêng, hồi lâu mới dừng , : "Tỷ, hai điệt nhi của thật là thú vị quá."
Khương Xuân liếc nàng một cái, mệt mỏi : "Muội thấy thú vị thì đem về nhà nuôi , bảo đảm nuôi một cái là im thin thít."
Mới đầy một tuổi một đứa giỏi quậy hơn một đứa, còn mười bảy năm nữa mới đến tuổi trưởng thành, Khương Xuân cảm thấy chắc chắn sẽ rụng hết tóc mất.
Khương Liễu tỷ chỉ đùa, nếu thật sự đem hai điệt nhi về, tỷ nhất định sẽ liều mạng với .
Nàng móc từ trong tay áo hai túi gấm, đến mặt hai điệt nhi, nhét tay mỗi đứa một cái, hì hì : "Đây là tiền mừng tuổi của cô mẫu cho các con, các con cầm mua đồ ăn ngon nhé."
Trong chớp mắt, hai túi gấm trong tay bọn chúng tay Khương Xuân.
Khương Xuân thì thầm như ác quỷ: "Dập ca nhi, tiền mừng tuổi của con đem trả nợ ; Dục ca nhi, tiền mừng tuổi của con mẫu giúp con cất giữ, cưới thê thì dùng."
Dập ca nhi bàn tay trống của , túi gấm trong tay Khương Xuân, định mở miệng òa .
Bị Khương Xuân ngăn : "Đang Tết nhất, , nếu hôm nay cơm trưa và cơm tối con đừng ăn nữa, ngoài đường ăn tuyết cho đỡ đói!"
Dập ca nhi lập tức ngậm miệng .
Nó mới ăn tuyết, đầu tiên tuyết rơi, nó lén nếm thử, chẳng vị gì cả, ngon.
Dục ca nhi túi gấm còn kịp sờ ấm mẫu thu , bĩu môi: "Đồ lừa gạt!"
Khương Xuân cố ý trêu chọc: "Mẫu lừa gạt con cái gì? Con cưới thê cần tiền ? Mẫu giúp con để dành tiền, tương lai con tiền cưới thê tử, định ở suốt đời ?"
Cũng Dục ca nhi hiểu thế nào là thê tử , tóm khi Khương Xuân , nó cũng im lặng lên tiếng nữa.
Khương Liễu giơ ngón cái về phía Khương Xuân: "Tỷ, hổ danh là tỷ, thật là lợi hại."
TBC
Ngay cả tiền mừng tuổi của con cũng tham, chỉ tỷ mới chuyện trơ trẽn như .
Khương Xuân ý điều chỉ: "Nam nhân tiền sẽ hư hỏng, nhất định thể để chúng tiền trong tay."
Giang Chúc tiếng đàn ý nhạc, vội : "Tỷ đúng lắm, nên tiền bạc của đều để Liễu nương quản lý, khi việc cần thiết mới xin nàng chi tiêu."
Khương Xuân khen ngợi: "Không tồi, giống như tỷ phu ngươi , như thế mới là cách xây dựng gia đình."
Tống Thời An khen, đắc ý ưỡn ngực, phụ họa: " , một đồng xu cũng ."
Khóe miệng Giang Chúc khẽ giật giật thể nhận .
Bản là kẻ sợ vợ một huyện Hồng Diệp , so với tỷ phu Tống Thời An, quả thật là muối bỏ biển, còn kém xa lắm.
Mọi trò chuyện gần nửa buổi sáng, vì thánh chỉ trong một năm tổ chức yến tiệc, hai nhà Khương Xuân và Khương Liễu đều rời khỏi Khương gia giờ Ngọ.
Ngoài ngày mồng hai , trừ Chung Văn Cẩn , các nữ quyến Tống gia đều về nhà đẻ ở nửa ngày, đó Tống gia thăm họ hàng nữa.
Tuy nhiên, vì mạt chược để giải trí, những ngày nghỉ Tết cũng quá khó chịu.
*
Kỳ nghỉ Tết kết thúc, nha môn khai trương ngày mười sáu tháng Giêng lâu, đưa việc chuẩn vụ mùa xuân lên lịch trình.
Khương Xuân để đủ hạt giống cho bốn điền trang của , bán cho triều đình 50 vạn cân khoai lang và 15 vạn cân ngô còn với giá 50 văn một cân.
Thu 32.500 lượng bạc.
Có thể là một đêm đổi đời.
Bách tính giá bán lương thực của nàng, so sánh với giá các loại hương liệu ngoại bang khác, cảm thấy điều chẳng khác nào cho , đồng loạt ca ngợi nàng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.
Ngay cả hành vi đánh Dập ca nhi đây cũng mỹ hóa thành tấm lòng tha thiết, một lòng thương con, vì cho Tống tiểu gia đúng đường, mới hạ tay nặng như .
Phải rằng mẫu hiền thường sinh con hư, chỉ những mẫu nghiêm khắc như Khương nương tử mới thể thật sự dạy dỗ nhi tử nên .
Những lời bàn tán kiểu , thật khiến Khương Xuân dở dở .
Tuy nhiên, cái "tấm lòng tha thiết thương con" , cũng khá đúng.
Chỉ là đánh Dập ca nhi chủ yếu dùng chân, đổi thành "tấm lòng chân chân thương con" hợp hơn ?
Câu đùa lạnh , khiến chính nàng cũng bật .
Tuy nhiên, tiếng , Khương Xuân vẫn vui.
Dù Tống Thời An hiện giờ là Các thần, chỉ vài năm nữa, sẽ như trong nguyên tác và kinh nghiệm kiếp của , trở thành Nội các Thủ phụ.
Là Quốc cữu gia kiêm Nội các Thủ phụ, chắc chắn sẽ lưu danh sử sách.
Đã lưu danh sử sách, thì phận ở rể của chắc chắn sẽ phanh phui, mà Khương Xuân với tư cách là thê chủ của , chắc chắn cũng sẽ nhắc đến.