Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 451

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:15:48
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân đeo cái giỏ tre lớn mà Quế Chi chuẩn lên lưng, giơ tay ôm cây, động tác nhanh nhẹn trèo lên cây.

Chỉ trong chốc lát, trèo đến bên cạnh Dục ca nhi.

Nàng cởi cái khăn lau mồ hôi ở thắt lưng, buộc lưng Dục ca nhi với cây, để cái khăn dây an .

Rồi lấy cái giỏ tre nhỏ trong tay nó, đưa cái giỏ tre lớn lưng cho nó.

Miệng tươi : "Hái , hôm nay hái đầy cái giỏ lớn , tối nay con ngủ cây luôn."

Dập ca nhi cái giỏ tre lớn mặt to đến mức thể chứa cả , cái giỏ tre nhỏ trong tay mẫu , kinh ngạc mở to miệng: "Hả?"

Khương Xuân khẩy: "Hả gì mà hả, giúp mẫu hái hoa quế ? Mẫu cần nhiều hoa quế, con mau hái .

Hôm nay hái đầy cái giỏ , ngày mai tiếp tục hái, cứ hái cho đến khi đủ giỏ bằng hai bàn tay con mới thôi."

Dập ca nhi giơ hai bàn tay nhỏ của , trái, , tay , tay trái...

Nhìn qua mấy , nó ủ rũ bĩu môi, "oà" một tiếng òa lên.

Nhiều như , nó hái cho hết? Hái hết thì ngủ cây, chẳng nó sẽ ngủ cây mãi mãi ?

!

định mở miệng giúp nữa, thì mẫu lạnh lùng vô tình : "Đứa trẻ ngoan giữ lời, càng bỏ dở nửa chừng! Mau bắt đầu hái , thì tối nay con chắc chắn ngủ cây."

Dập ca nhi bĩu môi, quả thật nước mắt.

quanh bốn phía với ánh mắt bất lực, thấy Dục ca nhi đang ghế nhỏ gốc cây xem náo nhiệt, lập tức sáng mắt lên.

Vội vàng gọi xuống: “Đệ , lên giúp ca ca."

Dục ca nhi cúi đầu, chăm chú những bông hoa quế vàng rơi đất, giả vờ như thấy gì.

Dục ca nhi tưởng thấy, liền tăng âm lượng, to tiếng : "Đệ , lên giúp mẫu hái hoa quế."

Dục ca nhi bĩu môi.

Ôi chao, ca ca xảo quyệt, rõ ràng là cần giúp đỡ, đổi giọng giúp mẫu hái hoa quế.

Nếu cứ giả vờ thấy, mẫu sẽ thất vọng mất.

Dục ca nhi đành miễn cưỡng dậy, giơ tay về phía Phan nãh mẫu: "Khăn lau mồ hôi."

Phan nhũ mẫu hằng ngày chăm sóc Dục ca nhi, lập tức hiểu nó gì, vội vàng cởi chiếc khăn ở thắt lưng đưa cho nó.

Khương Xuân cao thấy cảnh , vội vàng ngăn cản: "Dục ca nhi, cần con giúp hái , đừng lên, nguy hiểm."

Dục ca nhi ngước mắt mẫu và ca ca một cái, lặng lẽ bắt đầu trèo lên.

Mẫu chỉ của một ca ca, ca ca thể bày tỏ lòng hiếu thảo, thể?

Dục ca nhi tuy như Dập ca nhi suốt ngày leo tường trèo nhà, nhưng tài trèo cây của nó chẳng kém gì Dập ca nhi.

Chẳng mấy chốc, trèo đến bên cạnh Khương Xuân.

Nó còn chủ động cởi chiếc khăn quấn quanh thắt lưng đưa cho Khương Xuân, để nàng giúp buộc nó cây.

Khương Xuân liếc nó, giúp nó buộc khăn cáu kỉnh : "Ca ca con càn, con ngăn cản thì thôi, còn theo càn?"

Dục ca nhi thản nhiên đáp: "Ca ca hiếu thảo với mẫu , ngăn."

Khương Xuân cực kỳ nghi ngờ hai chữ "hiếu thảo" từ miệng nó đặt trong ngoặc kép.

Khương Xuân đổ hoa quế trong giỏ tre nhỏ giỏ tre lớn mặt Dập ca nhi, đưa giỏ tre nhỏ cho Dục ca nhi.

Cười khẩy : "Không hái đầy cái giỏ , tối nay con cũng ngủ cây."

Nàng động tay, cứ thế tựa nghiêng cây lặng lẽ hai nhi tử bận rộn.

Nhìn một lúc , mới phát hiện hai đứa đang hái từng bông một.

Hoa quế nhỏ như , cứ hái từng bông một kiểu , chừng nào mới xong?

Đừng Dập ca nhi, ngay cả Dục ca nhi, tối nay chắc cũng ngủ cây mất.

nàng cũng là mẫu, thể thực sự chúng thành nổi nhiệm vụ, đêm ngủ cây ?

Huống chi, dù thể nhẫn tâm, lát nữa Tống Thời An về, chắc chắn cũng sẽ đưa chúng xuống.

Lúc đó mất mặt chẳng ?

Tuy nhiên nàng cũng lập tức nương tay, để chúng trải nghiệm nửa canh giờ cái gọi là tuyệt vọng, nàng mới giơ tay, bẻ một cành hoa quế nhỏ xuống, ném giỏ tre lớn của Dập ca nhi.

Rồi bẻ một cành nhỏ, ném giỏ tre nhỏ của Dục ca nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-451.html.]

Miệng : "Hái hoa quế cần hái từng bông, cứ bẻ cả cành xuống là , đó phơi nắng vài ngày, hoa quế sẽ tự rụng."

Dập ca nhi và Dục ca nhi cành hoa quế trong giỏ , Khương Xuân, cùng lúc lộ vẻ kinh ngạc "còn thể ".

Một lúc , Dục ca nhi bất lực tố cáo một câu: "Sao mẫu sớm."

TBC

Khương Xuân hả hê : "Các con cũng hỏi mẫu cách hái."

Nếu sớm, để chúng nhận bài học, rằng núi còn núi cao hơn?

Mới một tuổi tám tháng thoát khỏi bàn tay của mẫu ? Mơ !

Dục ca nhi mím môi, gì nữa.

Dập ca nhi thời gian gấp nhiệm vụ nặng, chẳng thời gian than phiền mẫu gài bẫy, vội vàng bắt đầu bẻ cành hoa quế.

Khương Xuân thỉnh thoảng giơ tay bẻ một cành, ném giỏ tre lớn của nó.

Còn khi Dục ca nhi vất vả lắm mới đổ đầy giỏ tre nhỏ, nàng nhấc giỏ tre nhỏ lên trực tiếp đổ hết cành hoa quế giỏ tre lớn của Dập ca nhi.

Dục ca nhi hiếm khi mất bình tĩnh, kêu lên một tiếng: "Mẫu !"

Khương Xuân hì hì : "Kêu gì mà kêu, con lên đây giúp ca ca hái hoa quế ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dục ca nhi gần như y hệt Tống Thời An, tối sầm , miệng giận dữ : "Không giúp ca ca, giúp mẫu ."

Khương Xuân : "Có gì khác , dù là giỏ tre nhỏ giỏ tre lớn, cuối cùng hoa quế trong đó đều là của mẫu ."

Nói lý quá, Dục ca nhi nhất thời thể phản bác.

Khương Xuân thừa thắng xông lên: "Thôi , đừng ngẩn nữa, mau tiếp tục hái , nếu đổ đầy hai cái giỏ , tối nay hai các con ngủ cây."

Dục ca nhi trong lòng hối hận thôi, lên, đều tại ca ca dùng lời khích .

Nó trừng mắt Dập ca nhi một cái.

Tiếc là Dập ca nhi đang chú tâm bẻ cành hoa quế, thấy ánh mắt của nó.

*

Tống Thời An tan tâm trạng vui vẻ, định về nhà sẽ lập tức tìm Khương Xuân, cho nàng một tin vui.

Kết quả sân, thấy ba mẫu tử treo lủng lẳng cây, tay đang bận rộn gì đó.

Đi tới gần một đoạn mới thấy rõ, họ đang bẻ cành hoa quế.

Hắn lập tức sa sầm mặt, với Khương Xuân: "Nương tử, nàng bẻ cành hoa quế thì bẻ, kéo Dập ca nhi và Dục ca nhi lên gì?"

Không trách hiểu lầm Khương Xuân, dù mỗi năm thời điểm nàng đều tự lên cây bẻ cành hoa quế, chắc năm nay cũng ngoại lệ.

Khương Xuân giơ tay, bất lực : "Đâu kéo chúng lên, uống rượu mừng ở phủ Vũ An Hầu về, Dập ca nhi trèo lên cây ."

Tống Thời An lập tức trừng mắt Dập ca nhi, : "Hôm qua con mới hứa với mẫu leo tường trèo nhà nữa, hôm nay trèo cây!"

Dập ca nhi ngụy biện: "Trèo cây, leo tường trèo nhà."

Tống Thời An: "..."

Thấy phu quân chặn họng, Khương Xuân nhịn ha hả, hả hê : "Để thường ngày chiều chuộng nó, báo ứng chứ gì? Đáng đời!"

Tống Thời An nghiến răng, lệnh cho Dập ca nhi: "Con còn treo lủng lẳng đó gì, mau xuống cho !"

Dập ca nhi dùng tay nhỏ vỗ vỗ cái giỏ tre lớn mặt, mặt nhăn nhó : "Hái đầy một giỏ, mới xuống."

Dục ca nhi " bụng" bổ sung giúp nó một câu: "Mệnh lệnh của mẫu ."

Tống Thời An lập tức trừng trừng Khương Xuân.

Khương Xuân giơ tay véo má mềm mại của Dục ca nhi, mắng: "Ngày ngày con đào hố ca ca đành, nay dám cáo trạng mẫu , quả thật phản nghịch!"

Dục ca nhi ngoảnh đầu, né tránh ngón tay của nàng.

Khương Xuân véo má bên , khẩy: " con cáo trạng mẫu cũng vô dụng, phụ con quản , trong nhà là lớn nhất!"

Dục ca nhi lấy một cành quế hoa chắn mặt, ngăn mẫu véo , miệng : "Nói với gia gia."

Gia gia , chỉ Khương Hà phụ của Khương Xuân.

Còn Tống Chấn Đình phụ của Tống Thời An, Dập ca nhi và Dục ca nhi đều gọi là tổ phụ.

Khương Xuân hừ một tiếng: "Con cứ , nhiều lắm gia gia con răn dạy vài câu, nhưng khi về m.ô.n.g nhỏ của con sẽ khốn đốn, nhất định đánh cho con thành tám mảnh!"

Dập ca nhi bắt chước cách hàng ngày của , hét lên một tiếng: "Đánh!"

Mẫu tử ba cứ thế "vui vẻ hòa thuận" cãi hái cành quế hoa cây, khiến Tống Thời An gốc sợ hãi run rẩy.

Loading...