Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-07-22 07:16:07
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân khoát tay: "Các con cứ chơi , nghỉ ngơi một lát."

Nàng từ từ xuống ghế bên cạnh.

Thấy hai đứa trẻ bình an vô sự, hề hoảng sợ, nàng đầu tiên cảm thấy vui mừng. ngay đó, một cơn sợ hãi lớn lao tràn lên đầu.

Đây là hai đứa con nàng trải qua nguy hiểm để sinh , chăm sóc suốt năm sáu năm trời, khó khăn lắm mới nuôi lớn như . Kết quả, suýt nữa thì kẻ bắt cóc đem .

Chỉ cần nghĩ đến việc đời thể sẽ gặp bọn trẻ, tay chân nàng như nhũn , toát mồ hôi lạnh.

Cẩn thận ngẫm , trong chuyện , cả nàng và Tống Thời An đều .

Lỗi của Tống Thời An là chịu nổi việc Dập ca nhi lóc om sòm đòi ngoài xem đèn, nên dẫn cả nhà theo góp phần cảnh náo nhiệt .

Ngay cả ở hiện đại, nơi mà an ninh , các ngày lễ lớn vẫn thể xảy tình trạng chen lấn, giẫm đạp, lạc mất trẻ con tài sản. Huống chi đây là thời cổ đại, khi bảo an đủ mạnh?

Dù họ dẫn theo năm sáu mươi , nhưng rõ ràng đánh giá thấp sự cuồng nhiệt của dân chúng khi thấy hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện thành lâu.

Người xưa câu: "Quân tử bức tường sắp đổ," là lời suông.

Trước đây, nàng và Tống Thời An còn vì họ đều là lớn, khả năng tự bảo vệ. Dập ca nhi và Dục ca nhi vẫn chỉ là trẻ nhỏ.

Có lẽ vài năm qua quá thuận lợi, ngoài việc đau đầu vì Dập ca nhi nghịch ngợm, nàng gặp chuyện phiền phức lớn nào. Vì thế, khả năng cảnh giác của nàng còn nhạy bén như .

Lần đúng là bài học nhớ đời.

Sau khi tỉnh táo , nàng vội gọi Dập ca nhi và Dục ca nhi đến, dẫn hai đứa đến thăm Trang thị ở chính viện.

Đồng thời, nàng cũng quên phái về Khương gia báo tin bình an, nếu sáng mai Khương Hà tin sẽ dọa c.h.ế.t khiếp.

May mà hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, kinh thành giới nghiêm ban đêm, nên gia nhân thể thoải mái đường giữa đêm.

Trang thị đó tin Dập ca nhi và Dục ca nhi bắt cóc, sợ đến mức ngất xỉu. Sau khi hai vị phủ y chẩn bệnh, bà tỉnh , vấn đề gì nghiêm trọng.

Thấy Khương Xuân dẫn hai đứa trẻ đến thăm giữa đêm khuya, Trang thị trách nhẹ: "Ta chúng nó bình an về là đủ , cần gì đưa bọn nhỏ đến đây gì nữa?

Thật đáng thương, chắc bọn chúng sợ lắm, nên để cho chúng nghỉ ngơi sớm mới ."

Khương Xuân đáp: "Không mang bọn nhỏ đến cho phụ và mẫu mặt, con sợ hai ngủ yên."

Trang thị cũng phủ nhận, : "Thật đúng ."

Nói , bà giơ tay gọi Dập ca nhi và Dục ca nhi đến, ôm hai đứa lòng vuốt ve.

Sau khi thả hai đứa , Tống Chấn Đình liền hỏi cẩn thận về tình hình lúc chúng bắt.

Khương Xuân cũng kịp hỏi chi tiết, nên nhân tiện cùng một lượt.

Hầu hết lời kể đều do Dập ca nhi thuật , thỉnh thoảng Dục ca nhi mới thêm vài câu.

Dù Dập ca nhi kể nhẹ nhàng, nhưng từ lời hồn nhiên của con trẻ, vẫn mức độ nguy hiểm trong tình huống đó.

Trang thị ôm ngực, vẻ mặt may mắn : "May là bọn bắt cóc vội vàng, chỉ để một canh giữ, nếu lẽ bọn nhỏ Dập ca nhi thể thoát ngoài."

Nếu trốn thoát , đó điều đáng sợ nhất, vì Tống gia thể tìm cách tung tích của bọn trẻ, cứu chúng về.

Điều đáng sợ nhất là trong lúc trốn chạy, bọn bắt cóc phát hiện và bắt . Khi đó, bọn bắt cóc sẽ chắc chắn g.i.ế.c gà dọa khỉ, và Dập ca nhi cùng Dục ca nhi sẽ là mục tiêu đầu tiên, thể thương nặng hoặc mất mạng.

Tống Chấn Đình thở phào nhẹ nhõm, gượng : "Dập ca nhi và Dục ca nhi chúng thật phúc, thần phật phù hộ nên mới gặp dữ hóa lành."

Nghe đến thần phật, Trang thị lập tức nghĩ đến điều gì đó, vội : "Xuân nương, vài ngày nữa con Từ An Tự, thắp hai ngọn đèn trường minh cho bọn nhỏ. Đèn ở Từ An Tự đắt nhưng linh nghiệm, con xem từ khi thắp đèn về, mấy năm nay nhà đều bình an vô sự."

Khương Xuân nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước khi sinh con, con cũng bình an, mấy năm hề bệnh tật gì."

Trang thị liếc mắt nàng.

Khương Xuân liền rụt cổ, sửa lời: "Con lời mẫu , vài ngày nữa sẽ thắp đèn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-458.html.]

Nghĩ , nàng : "Nhân tiện thắp luôn một ngọn cho phu quân, để nhà bốn đều bình an."

Miệng , nhưng trong lòng Khương Xuân khỏi nghi ngờ.

Vị sư trụ trì ở đây, khác thắp đèn trường minh chỉ tốn từ năm lượng bạc trở lên, nhiều nhất cũng chỉ tốn hai mươi lượng, mà sư trụ trì thu của nàng đến năm trăm lượng bạc. Có lẽ cả nhà Tống Thời An cũng thu giá tương tự.

Với mỗi ngọn đèn, sư trụ trì thu của nhà nàng đến hai ngàn lượng bạc.

cũng thể thắp.

Có lẽ vị trụ trì điều gì đó đặc biệt ở nàng nên mới đưa cái giá cao như .

Cầu thần bái phật, cái chính là lòng thành thì sẽ linh nghiệm, coi như bỏ tiền mua sự an tâm.

*

Họ ở chính viện thêm nửa canh giờ mới trở về Đan Quế Viện.

Sau khi Dập ca nhi và Dục ca nhi nhũ mẫu tắm rửa sạch sẽ, chuẩn ngủ, Khương Xuân gọi hai đứa và quyết định chuyện với chúng.

Nàng khen ngợi: "Hai đứa giỏi lắm, khi bọn buôn lừa bắt, chỉ thông minh thoát , mà còn cứu các tiểu bằng hữu khác.

Mẫu trong các tiểu bàng hữu đó còn Thanh ca, nhi tử duy nhất của Lộ thúc thúc. Lộ thúc thúc chắc chắn sẽ cảm tạ hai đứa."

Dục ca nhi chỉ khẽ gật đầu, còn Dập ca nhi thì hớn hở nhảy cẫng lên: "Tốt quá, mẫu nhớ giúp con nhận tạ lễ của Lộ thúc thúc nhé. Tiền bạc mẫu cứ giữ hết cho con, gì thiếu con sẽ lấy ."

Khương Xuân đáp: "Được thôi."

Nàng khen ngợi hai đứa thêm vài câu, khiến Dập ca nhi đắc ý ngẩng cao đầu, cái đuôi như vểnh lên tận trời.

Sau đó, Khương Xuân nghiêm mặt, hỏi: "Hai đứa cảm thấy hôm nay sai gì ?"

Dập ca nhi sang Dục ca nhi, nhanh chóng : "Đệ ."

Dục ca nhi lườm ca ca một cái, thản nhiên đáp: "Lỗi của con là đập ngất ca ca khi đòi xem đèn. Nếu , con chắc chắn sẽ hành động quyết đoán, cho cơ hội loạn."

Khương Xuân: "..."

TBC

Dập ca nhi: "..."

Dập ca nhi tức giận dậm chân: "Đệ , ngươi đừng nước mà lấn tới, rõ ràng ngươi cũng ngoài xem đèn nên mới phản đối ngay từ đầu!"

Đệ thật quá âm hiểm, gặp chuyện gì cũng đẩy phía . Khi lợi thì hai đứa cùng chia, nhưng khi gặp hoạ, nó tìm cách đùn đẩy hết cho , để một gánh vác rắc rối.

Dục ca nhi liền phản bác ngay: "Không , những cái đèn đó , phần lớn đều là từ xưởng thủy tinh của Nhị thẩm mà , xưởng đó treo mấy cái đèn thủy tinh nhất ngay trong viện của chúng ."

Dập ca nhi lớn: "Đèn trong viện của chúng đích thực , nhưng bên ngoài đông nghịt, là náo nhiệt!"

Dục ca nhi nửa nửa , khinh khỉnh đáp: " là náo nhiệt thật, náo nhiệt đến mức như điên dại, chúng suýt nữa đạp đến nát xương. Dù bọn bắt cóc tóm lấy, thì đợi đến lúc hầu tìm , e là xương cốt cũng tan nát cả."

Lời rõ ràng là sự thật, khiến Dập ca nhi á khẩu thể . Sau một hồi lâu, bé mới ấp úng đáp: "Ta sai , sớm thế, lúc phụ hỏi cõng vai , kéo ngươi cùng ."

Dập ca nhi vốn là kiên cường, dù phạm sai lầm, Khương Xuân dạy dỗ một trận, bé cũng thường cứng đầu nhận . Cuối cùng, đổi lấy một trận "ăn đòn". Vậy mà , chủ động nhận , thật chẳng khác nào mặt trời mọc đằng tây.

Có vẻ như chuyện bọn bắt cóc dọa khiến bé nhận thức mức độ nghiêm trọng.

Khương Xuân nhân lúc nóng hổi liền răn đe: "Cũng may các con trốn thoát . Nếu thoát , kết cục sẽ thảm.

Nếu vận may một chút, thì các con sẽ bán mấy nhà diêm, hoặc bắt lao động chân tay tại các hầm mỏ tư nhân.

Làm việc từ sáng sớm tới nửa đêm, ăn cũng đủ no, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ roi đánh đến sưng cả .

Nếu vận may kém, tay chân của các con sẽ chúng đánh gãy, hoặc chặt cụt, đem ăn xin kiếm tiền cho chúng.

Tiền kiếm cũng giữ , tất cả đều sẽ chúng lấy hết.

Các con chẳng những còn sống sung sướng như bây giờ, mà còn vĩnh viễn gặp phụ mẫu, gia gia cùng tổ phụ tổ mẫu."

Loading...