Quý Kiến Văn từ phòng bếp thì thấy ngoài, hỏi: “Mẹ ?”
“Đi mua đồ ăn,” Vân Lệ Lệ .
Quý Kiến Văn gật đầu hỏi gì nữa. Anh cũng thất vọng về , từ khi nào mà bà tư tưởng như ?
Quả nhiên thể quá với Quý Vân Vân, lây nhiễm thành cái dạng gì .
đây cũng là chuyện cách nào, cũng thể ngăn cản tiếp xúc với Quý Vân Vân.
“Anh cũng đừng quá lo lắng, em thấy Quý Vân Vân đối với vẫn là thật lòng,” Vân Lệ Lệ an ủi.
“Hừ, chỉ cần nó dạy cho những thứ vớ vẩn, mãn nguyện !” Quý Kiến Văn hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Quý trở về, bữa cơm trong nhà vẫn thịnh soạn, thịt, cá, rau, cả nhà ăn uống tương đối vui vẻ.
Quý Kiến Văn ăn xong liền về soạn bài. Cả kỳ nghỉ hè động đến sách vở, đều quên hết, đêm nay tăng ca thêm giờ.
Còn Quý thì lén lút dắt Vân Lệ Lệ , cho cô xem những thứ bà mang về.
Vân Lệ Lệ đều ngẩn : “Đây là mang từ chỗ Vân Vân về ?”
Mẹ chồng cô thế mà mang về từ chỗ Quý Vân Vân một túi hải sâm, còn cả một hộp tổ yến, đây là những thứ vô cùng quý giá.
“ , Vân Vân bảo mang về, tiểu Quách mua cho nó ít,” Quý .
Làm vợ, bà tự nhiên thể cùng con gái gọi là lão Quách, bà luôn gọi là tiểu Quách.
Nếu là , Vân Lệ Lệ chắc chắn sẽ khách sáo. bây giờ, cô thật sự là một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cô dính dáng gì đến Quý Vân Vân, cho nên dù đối với những thứ thật sự thèm thuồng, cô vẫn : “Nếu Vân Vân hiếu thuận, cho , thì cứ giữ ăn .”
“Mẹ một ăn hết? Hơn nữa lúc Vân Vân cho , cũng nghĩ đến các con, nếu tuổi , còn cần những thứ gì?” Quý .
“Không , Kiến Văn cho em lấy đồ của Vân Vân, nếu để , tha cho em ,” Vân Lệ Lệ xua tay.
“Cho nên mới kéo con đây. Con tự hầm cho Kiến Văn ăn, nó ăn bao giờ, đây là gì? Nó cũng sẽ hỏi nhiều. Đây là đồ bổ, con với Kiến Văn nghỉ hè gầy bao nhiêu, đừng để hại sức khỏe,” Quý .
“Mẹ, con với chúng con, cũng là thương chúng con dễ dàng, nhưng như thật ,” Vân Lệ Lệ .
“Có gì , con cũng ủng hộ Vân Vân, tuy kinh doanh thất bại, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Bây giờ Vân Vân sống , chừng Yên Nhi cũng cần nó giúp giới thiệu việc ở cơ quan nhà nước,” Quý .
Vân Lệ Lệ sững sờ: “Nó quen những ai ?”
“Không nó quen, là tiểu Quách quen,” Quý lấp liếm.
Bà đứa bé trong bụng Vân Vân bây giờ lai lịch lớn, đợi Yên Nhi lớn lên, lúc đó nhờ vả một chút quan hệ, việc ở cơ quan nhà nước, thì tiền đồ sẽ một mảnh sáng lạn.
Cuối cùng Vân Lệ Lệ cũng thuyết phục, vì tổ yến và hải sâm, hai thứ thật sự quá quý giá.
Hơn nữa đều là những thứ đại bổ, là hai trong bát trân thời cổ đại!
Thế là Vân Lệ Lệ liền theo lời Quý, cho cả nhà ăn.
Quý Kiến Văn quả nhiên đó là gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-lam-giau-ky-trong-sinh-thap-nien-80-lam-giau-ky/chuong-439-gap-chuyen.html.]
Vân Lệ Lệ : “Là nấm tuyết mua về, hầm nhừ.”
Trong lúc bận rộn, Quý Kiến Văn gì, thậm chí kỹ tổ yến, cứ thế ăn xong. Ăn xong tiếp tục ôn bài, soạn bài, hỏi thêm một câu nào.
Vân Lệ Lệ cầm bát , tự cũng uống một bát, thêm đường phèn, ngọt lịm, vị thật quá ngon.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tổ yến , đời cô đầu tiên ăn tổ yến. Yên Nhi cũng ăn một ít, cô bé là gì, nhưng ăn thấy ngon nên cứ ăn.
Mẹ Quý hài lòng, chỉ cần cả nhà con tư sống , bà gì cũng vui lòng.
Ngày hôm liền khai giảng, và Quý cũng trở về cuộc sống nấu nướng trong nhà. Không thể , Quý ở đây giúp đỡ, bữa ăn trong nhà thật sự ngon.
Ngay cả Vân Lệ Lệ cũng cảm thấy, dù bên nhà chú ba mỗi tháng gửi đồ qua hai , cô cũng thể để chồng ở đây.
Bởi vì việc trong nhà cần đến cô, dù là giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp, đều cần đến cô.
mà, rửa bát cô vẫn sẽ , nhân tiện cũng những lời ý , chồng cô thích nhất.
Cuộc sống như vốn dĩ , nhưng ngờ, khai giảng bao lâu, một con trai của cả Vân Lệ Lệ, tức là nhà Vân Đại Hải, liền chạy đến, với Vân Lệ Lệ rằng ba nó sắp đ.á.n.h c.h.ế.t nó.
Vân Lệ Lệ nhíu mày, thật lòng, cô chút nào. Đặc biệt là đối với cả Vân Đại Hải , cô càng chút ấn tượng nào.
Không đến chuyện chuyện với Quý Vân Vân, chỉ riêng việc nhà nợ nhiều tiền như , cũng hề tỏ ý trả giúp một ít!
Hơn nữa chuyện , hai nhà cũng gần như xé rách mặt.
bây giờ đứa trẻ sợ đến mức chạy đến đây, cho nên cách nào, Vân Lệ Lệ cũng chỉ thể chạy qua một chuyến. Mẹ Quý cũng theo.
“Mẹ gì?” Vân Lệ Lệ .
“Mẹ qua che chở cho con. Anh cả của con cũng hiền lành, lỡ con khuyên can đ.á.n.h thì ?” Quý .
Thực tế là, bà qua xem trò nhà họ Vân, đặc biệt là xem kết cục của Vân Đại Hải, dám bắt nạt con gái bà, hại thanh danh con gái bà tan nát!
lời an ủi Vân Lệ Lệ. Lần chẳng Kiến Văn cũng cả đó đ.á.n.h !
Cho nên liền dắt Quý cùng .
Nhà Vân Đại Hải loạn đến mức thể tả, gà bay ch.ó sủa cũng đủ để hình dung.
“Cút đây cho tao, mày mà còn trốn, mày tin tao phá cửa lôi mày !” Vân Đại Hải tức giận đ.ấ.m cửa, c.h.ử.i ầm lên.
Lúc Vân Lệ Lệ và Quý đến, chính là thấy tiếng gầm giận dữ của .
Hàng xóm thể yên, đều mở cửa xem náo nhiệt.
Lúc Vân Lệ Lệ và Quý chen , Vân Đại Hải bắt đầu dùng sức đá cửa phòng ngủ chính.
“Vân Đại Hải, gì , ầm lên như , mặt lắm !” Vân Lệ Lệ là sĩ diện, nhưng bây giờ cô cảm thấy mặt mũi mất hết, cô sẽ đến khu nữa. Đi ngoài đều sẽ đó là họ hàng nhà ai, quả thực quá mất mặt!
“Sao các đến?” Vân Đại Hải tức giận bất bình, hỏi.